Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 484: Yêu nghiệt cười



Chuyên gia đấu giá lại bước lên sân khấu, thông báo lại chuyện này với Tuyết Hồ.

Tuyết Hồ không có ý kiến gì.

Ở đây có vài chuyên gia giám định trang sức nổi tiếng được mời lên giám định kim cương, ai cũng nói đây là kim cương thật. 

Kim cương bình thường mà lớn như thế thì rất ít thấy.

Bởi vậy nên chúng được mang đi đấu giá.

Chỉ cần bán được bốn viên là đã có hai mươi triệu rồi. 

- Tiên sinh, còn mấy viên dư lại, ngài có muốn đấu giá luôn hay không?

Chuyên gia đấu giá hỏi Tuyết Hồ.

- Không. 

Tuyết Hồ lấy tiền có được từ đấu giá kim cương trả cho ban tổ chức, sau đó cầm lấy thẻ bài gỗ đào đi đến trước mặt Dương Tử Mi, cậu ta đưa cho cô rồi nói:

- Bé con, cho này!

Mọi người lại được mở rộng tầm mắt thêm một lần nữa. 

Cái này giống như câu chuyện cổ tích vậy, một chàng trai yêu nghiệt không biết từ đâu xuất hiện, móc ra một nắm kim cương đổi tiền chỉ để khiến giai nhân cười.

Chàng trai kia rốt cuộc là ai?

Mọi người đều suy đoán. 

Nhưng mà không ai biết.

- Có thể cho tôi mượn vị trí này không?

Tuyết Hồ xoay mặt nói với Hoắc Văn Hoa: 

- Tôi muốn ngồi cùng cô ấy.

Cậu ta nói như vậy vốn là không có lễ phép.

Nhưng cậu ta nói rất thẳng thắn, không có một chút văn vẻ giả tạo, hơn nữa ánh mắt của cậu ta trong suốt như một đứa trẻ. 

Hoắc Văn Hoa là một thương nhân khôn khéo, tất nhiên ông cũng đã nhìn ra Tuyết Hồ không phải là người tầm thường, ông không nói gì, chỉ đứng lên rồi cười nói:

- Cậu Tuyết, mời ngồi.

Tuyết Hồ mừng rỡ ngồi xuống bên cạnh Dương Tử Mi. 

- Bé con, có vui không?

Tuyết Hồ cong mắt nhìn Dương Tử Mi, mỉm cười hỏi.

- Có, vừa vui vừa sợ. 

Dương Tử Mi vuốt ve thẻ bài gỗ đào kia, cô lờ mờ cảm thấy tấm thẻ ở trước ngực mình đang rung động.

Tốt quá, cuối cùng cũng tìm được nó rồi.

Cô còn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại nó nữa chứ. 

Kiếm được nó, chắc Long Trục Thiên cũng vui lắm.

- Thứ này là của bạn trai cậu phải không?

Tuyết Hồ hỏi. 

Dương Tử Mi gật đầu.

Bởi vì sự xuất hiện của Tuyết Hồ mà cả hội trường xôn xao ầm ĩ, nhờ có vật đấu giá tiếp theo mà mọi thứ mới có thể ổn định trở lại.

Vật đấu giá kế tiếp là một ấm trà tử sa thuộc triều Minh. 

Dương Tử Mi không có hứng thú nhưng Tống Huyền thì có, tốn hết tám mươi vạn để mua nó.

Mấy món tiếp theo cũng không có gì lạ, lần lượt được người ta mua đi.

- Bé con, tôi có rất nhiều kim cương, cậu thích cái nào thì cứ nói, tôi mua cho cậu. 

Tuyết Hồ nói với Dương Tử Mi.

- Ừ, nhưng bây giờ thì vẫn chưa có.

Dương Tử Mi có chút tiếc nuối vì Tuyết Hồ tới hơi trễ, nếu không cô đã có tiền mua viên Cửu Nhãn Thiên Châu kia rồi. 

Cô đã từng thấy tài sản trong nhẫn trữ vật của cậu ta, ngoại trừ kim cương ra thì còn một thứ đáng giá nữa.

- Tiếp theo, là món vật thần bí cuối cùng của chúng tôi!

Chuyên gia đấu giá cố ý lên giọng, mang theo kính động muôn phần. 

Mọi người kiểng chân mong đợi.

Lần này cô gái phụ lễ không bưng cái khay gỗ tử đàn ra nữa, mà là một cái hộp gỗ hình chữ nhật, hai người khiêng ở hai đầu cho thấy vật đó rất nặng.

Thiên Nhãn của Dương Tử Mi có thể nhìn thấy, miếng vải màu vàng ở đằng kia dường như đang kiềm chế một thứ gì đó lóe lên ánh sáng, thậm chí cô còn cảm nhận được khí lạnh sắc bén xuyên qua da thịt. 

Bên trong rốt cuộc là vật gì nhỉ?

Cô bắt đầu trông chờ.

Những người khác cũng vậy, nhất là những người vẫn chưa mua được thứ mình muốn. 

- Xem ra tôi sắp phải bán một mớ kim cương nữa rồi.

Tuyết Hồ cười nói.

- Sao cậu biết tôi muốn vật kia? Dương Tử Mi nhíu mày hỏi. 

- Cậu nhất định sẽ muốn.

Tuyết Hồ nói chắc chắn:

- Bởi vì đó là thứ mà cậu đã muốn từ lâu. 

Nghe cậu ta nói như vậy, Dương Tử Mi càng thêm nóng lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.