Long Trục Thiên muốn lấy kiếm nhưng lại bị Dương Tử Mi ngăn lại.
- Hai thanh kiếm này vẫn còn sát khí rất nặng, không gian trong xe rất nhỏ, không thích hợp lấy ra! Đợi sau khi chúng ta về hẵng xem!
Dương Tử Mi đóng hộp gỗ lại.
Ánh mắt Long Trục Thiên quyến luyến nhìn hộp gỗ, khởi động xe chạy như bay về.
- Đúng rồi, Trục Thiên, sao anh lại lái xe đến đây tìm em? Chẳng lẽ anh biết em không có xe về?
Dương Tử Mi hỏi.
- Ừ, sư phụ nói, thầy Tống của em cũng thật là, chở em đến, lại không chở em về.
Long Trục Thiên oán trách nói.
- Không liên quan đến thầy Tống, là em nói thầy ấy về trước, định đi dạo quanh thành phố B một chút, ai biết được trên đường gặp phải tên tài xế vô đạo đức kia.
Dương Tử Mi giải thích.
- Xảy ra chuyện gì? Tài xế kia muốn làm gì em?
Toàn thân Long Trục Thiên lập tức tỏa ra khí lạnh và sát khí.
- Ha ha, người bình thường thì có thể làm gì em?
Dương Tử Mi cười rộ lên:
- Nếu ông ta giở trò với em, chính là ngại mình sống quá lâu rồi!
- Không thể tha thứ được. Em không giết hắn chứ?
- Em dọa hắn một trận, ha ha.
Dương Tử Mi cười nói:
- Em sẽ không vì người như thế mà phạm vào sát nghiệp.
- Ừm!
Trở lại thành phố A, vừa vào nhà, Long Trục Thiên lập tức muốn xem hai thanh Can Tương và Mạc Tà.
Dương Tử Mi cầm tháp sắt nhỏ, mở hộp gỗ ra.
Long Trục Thiên cầm lấy kiếm Can Tương.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên thân kiếm.
Một tiếng than nhẹ rầu rĩ phát ra từ thanh kiếm, ánh nắng chiếu lên thanh kiếm đỏ sẫm phản xạ lại vô số ánh sáng.
Hai mắt Long Trục Thiên đau xót, thanh kiếm trên tay đột nhiên như một con rồng, tràn đầy sức mạnh.
“Tranh” một tiếng, tuột khỏi tay anh, rơi xuống đất.
Hai mắt Long Trục Thiên vô cùng đau đớn, lập tức lấy hai tay che lại.
Dương Tử Mi thấy không bình thường, vội vàng hỏi:
- Mắt anh bị sao vậy?
Long Trục Thiên mở hai tay ra, mở mắt, lại phát hiện ra, trước mắt chỉ một màu tối đen, không nhìn thấy được cái gì cả.
Thấy con ngươi của anh không có tiêu cự, Dương Tử Mi hoảng hốt, vội vàng lấy ngân châm châm cứu cho anh.
Nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Long Trục Thiên vẫn không thể nhìn thấy được gì, hơn nữa, bởi vì bị kích thích bởi ánh sáng, liên tục chảy nước mắt.
Dương Tử Mi luống cuống, dẫn anh vào trong phòng khách ngồi.
Long Trục Thiên nhắm mắt lại, lấy tay mát xa nhẹ nhàng trên mí mắt.
- Thử mở mắt lần nữa đi!
Dương Tử Mi căng thẳng nói.
Long Trục Thiên mở mắt ra, vẫn không thể nhìn thấy gì.
- Mù rồi?
Dương Tử Mi hoảng sợ, vội vàng gọi sư phụ và sư thúc đến.
Ngọc Thanh kiểm tra đôi mắt Long Trục Thiên thật tỉ mỉ:
- Không thấy có bất cứ sự tổn thương nào, chắc là do đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào kích thích, dẫn đến mù tạm thời.
- Thật sự là mù tạm thời ạ?
Dương Tử Mi không yên lòng hỏi.
- Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi.
Ngọc Chân Tử đứng một bên nói:
- Kiểm tra xem, có bị tổn thương đến mắt không?
- Vâng ạ.
Dương Tử Mi gật đầu, nói với Long Trục Thiên:
- Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút, được không?
- Anh không đi bệnh viện.
Long Trục Thiên từ chối:
- Anh không thích chỗ đó.
- Không thích cũng phải đi, nếu mà mắt anh thật sự bị thương, sẽ bị mù đấy.
Dương Tử Mi khuyên bảo.
Long Trục Thiên vẫn lắc đầu.
- Vì sao không thích đi bệnh viện?
Dương Tử Mi khó hiểu hỏi.
- Anh... Sợ tiêm!
Long Trục Thiên nghẹn lời, cuối cùng cũng nói ra câu này.
Dương Tử Mi đồ mồ hôi.
Một người đàn ông không sợ dao đâm, không sợ đạn bắn, vậy mà lại sợ tiêm?