Bạn trai cậu à? Vậy nam sinh thanh tú lần trước kia không phải bạn trai cậu sao?
Dương Tử Mi biết bọn họ vừa nói là Mẫn Cương, căng thẳng quay qua nhìn Long Trục Thiên một cái, phát hiện mặt anh quả nhiên phủ đầy ghen tuông, vội vã giải thích:
- Các cậu hiểu lầm rồi, đó chỉ là bạn học của tớ, không phải bạn trai, đây mới là bạn trai tớ.
Nói xong, cô kéo tay Long Trục Thiên, dựa đầu vào bờ vai anh.
Long Trục Thiên ánh mắt ấm hơn nhiều, đưa tay ôm eo cô, tỏ rõ quyền sở hữu.
- Nữu Nữu, cháu đang làm gì vậy? Ngang nhiên ôm ấp con trai?
Bên kia truyền đến tiếng hừ hừ của ông nội.
Dương Tử Mi hoảng sợ, nhìn qua, thấy ông mặt đen lại, dựng cây gậy, râu tức giận đến run rẩy, rất giống một con sơn dương.
Dương Tử Mi sợ tới mức nhanh chóng tách ra một khoảng cách với Long Trục Thiên, ngượng ngừng kêu một tiếng:
- Ông, sao ông lại ở đây?
- Sao ông lại không thể ở đây?
Dương Bách đi ra, hai mắt trừng lớn nhìn Long Trục Thiên.
Ánh mắt Long Trục Thiên vừa đảo, ông lập tức sợ hãi quay mặt nhìn Dương Tử Mi, ngữ khí kích động nói:
- Cháu gái, cháu mới bao nhiêu tuổi? Đã có bạn trai? Người ta có phải là nhằm vào tiền của cháu không? Cháu đừng ngây thơ như thế rồi mắc mưu bị lừa!
Dương Tử Mi xấu hổ, đây đúng là suy nghĩ thông thường của ông, chỉ nghĩ đến tiền.
- Ông, người ta có nhiều tiền hơn con.
Dương Tử Mi xấu hổ đáp.
- Nhiều tiền hơn cháu?
Dương Bách vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên, quan sát Long Trục Thiên từ trên xuống dưới, phát hiện khí chất của anh thật không phải gia thế tầm thường:
- Là con của đại gia nào?
- Ông...
Dương Tử Mi nhíu mày:
- Ông đừng có hỏi nhiều nữa, đây là hai nghìn đồng, ông cầm lấy đi mua chút đồ đi. Trong hôm nay đừng gặp con nhé.
Dương Bách nhận tiền, trong lòng vui như hoa nở, miệng lại lẩm bẩm lảm nhảm:
- Có hai nghìn đồng mà đã muốn đuổi ông? Ông sẽ mách cha cháu, xem cha dạy dỗ cháu thế nào.
- Ông, ông dám nói cho cha con nghe, sau này con không cho ông một xu nào nữa.
Đối phó với ông, Dương Tử Mi cũng không tuân theo vô điều kiện như hồi trước, hơn nữa, cô cũng biết điểm yếu của ông là ở tiền.
Dương Bách vừa nghe, quả nhiên kinh ngạc,:
- Được được được, ông sẽ không nói, cháu yên tâm đi, chỉ cần là người giàu, yêu sớm cũng được.
Nói xong, ông nhanh chóng rời đi, sợ Dương Tử Mi hối hận, lấy lại tiền.
Nhìn bóng lưng ông nội rời đi, Dương Tử Mi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cùng với Long Trục Thiên, chạy đến Mặc Hiên.
Còn chưa đến Mặc Hiên, đã thấy phía trước có một đống người vây lại, đang cãi nhau gì đó.
Cô đi qua đó, phát hiện trong đó có mấy người mặc đồng phục công thương, đang chất vấn Tống Huyền, những người vây quanh cũng đang bàn tán xôn xao.
- A, thật không ngờ, Tống Huyền này lại ngang nhiên mua đồ giả, uổng công chúng ta bình thường tin tưởng cậu ta như vậy, thật nghi ngờ cái cậu ta gọi là giám định miễn phí, cũng là giả, muốn kiếm chác từ đó.
- Đúng vậy đúng vậy, trước đây mọi người nói, đến Mặc Hiên mua đồ cổ, là trăm phần trăm hàng thật, không ngờ, lại trộn một nửa đồ giả, lợi dụng lòng tin của chúng ta với cậu ta để kiếm tiền, quá xấu xa mà.
- Tôi phải nhanh chóng quay về xem ngọc bội tôi mua ở đây có phải hàng giả không.
- Tôi cũng về xem!
...
Nghe thấy những lời bàn tán, lại nhìn khuôn mặt vốn nho nhã ôn nhuận của Tống Huyền xuất hiện vẻ khốn cùng lo lắng, đang không ngừng giải thích gì đó với mấy nhân viên công thương..
Mà người ta lại mắt điếc tai ngơ, chỉ liên tục đặt câu hỏi.