- Em thấy thế nào, thì anh thấy như vậy. Long Trục Thiên nói với cô:
- Anh tuyệt đối sẽ không để thầy Tống xảy ra chuyện.
Nghe được lời này, Dương Tử cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh ấy quan tâm người mà cô quan tâm!
Một tình yêu như vậy là cô mãn nguyện lắm rồi!
Ngay lúc này, điện thoại Long Trục Thiên kêu lên, anh ấn máy nghe:
- Ừ, tôi ở thành phố A, cậu đang ở đâu?
- Là ai vậy? Dương Tử Mi nghe thấy anh nói chuyện vô cùng thoải mái, bèn tò mò hỏi.
- Gia Cát Nguyệt.
Long Trục Thiên trả lời.
- Tôi cũng ở thành phố A, bây giờ rảnh không? Kiếm cậu và Dương Tử Mi đi chơi, được không?
Bên kia điện thoại, Gia Cát Nguyệt hỏi.
- Thầy của Mi Mi bị người ta vu oan hãm hại bắt đi rồi, bọn tôi chuẩn bị đi đến cục cảnh sát một chuyến, tạm thời không rảnh.
- Ồ? Cậu đưa Tử Mi nghe máy một lát.
Gia Cát Nguyệt kinh ngạc nói.
- Cậu muốn làm gì? Long Trục Thiên quát lên.
- Tán tỉnh cô ấy đó!
Gia Cát Nguyệt cố ý cười xấu xa.
Mặt Long Trục Thiên đen lại:
- Không cho!
- Hehe, cậu nói không cho thì không cho chắc!
Gia Cát Nguyệt tiếp tục trêu đùa.
- Cút!
Long Trục Thiên quát ầm lên, sau đó ngắt điện thoại.
Bên kia điện thoại, Gia Cát Nguyệt bị tiếng quát ầm ầm kia làm cho chói tai, nhe răng, nhún nhún vai, thấp giọng mắng:
- Quỷ ghen tuông!
Nói xong, mắt phượng của anh ta hơi nhíu nhíu, rồi cười vỗ tay nói:
- Thú vị, bây giờ mình qua đó, cho cậu ta ghen một phen!
Anh ta lên chiếc xe Maybach màu trắng mui trần của mình, nhấn chân ga phóng thẳng đến cục cảnh sát.
Vừa mới đến cửa cục cảnh sát, Gia Cát Nguyệt đã nhìn thấy cảnh sát trên xe đang lôi kéo một người đàn ông nho nhã mặc trang phục thời Đường màu xanh, động tác thô lỗ.
Anh ta thấy rõ ràng người đàn ông kia chính là người dạy Dương Tử Mi kiến thức đồ cổ - Tống Huyền!
Thảo nào bọn Dương Tử Mi lo lắng như vậy.
Gia Cát Lượng sớm đã tìm hiểu rõ ràng tất cả các thông tin liên quan đến Dương Tử Mi, nên anh ta biết, vị trí của Tống Huyền vô cùng quan trọng trong lòng Dương Tử Mi.
Anh dừng xe, gọi một cuộc điện thoại.
- Cục trưởng Trần phải không?
Giọng nói của anh ta mang theo một vẻ lạnh lùng, lười nhác, kiêu ngạo.
- Cậu Gia Cát, xin chào xin chào, tôi chính là Trần Vĩ!
Cục trưởng cục cảnh sát Trần Vĩ vừa nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên cái tên kia, lập tức tỉnh táo tinh thần, giống như thấy phật quang, vội vã khom lưng cúi đầu.
- Tôi có việc muốn tìm hiểu một chút.
Gia Cát Nguyệt thản nhiên nói:
- Tôi bây giờ đang ở bên ngoài cục cảnh sát.
- Vậy à? Thế cậu đợi chút, tôi lập tức đi ra tiếp đón!
Trần Vĩ mau chóng chỉnh lại trang phục mũ nón, đưa theo vài cảnh sát vội vã ra cửa, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt một thân màu trắng biếng nhác dựa vào xe hút thuốc, lập tức tiến lên tiếp đón:
- Cậu Gia Cát, mời vào trong ngồi!
Gia Cát Nguyệt nâng mi mắt liếc xéo ông ta một cái, sải bước đi vào, tiến vào văn phòng cục trưởng.
Trần Vĩ vội vàng pha loại trà ngon nhất mời anh ta.
Gia Cát Nguyệt có bệnh sạch sẽ, cho dù mùi trà không tệ lắm, nhưng nhìn thấy cốc trà, bèn nhíu nhíu mày, không uống hớp nào, trực tiếp vào thẳng vấn đề:
- Vừa rồi ở bên ngoài, tôi thấy các ông bắt một người quen của tôi, không biết anh ta rốt cục đã gây ra chuyện gì?
- Người quen của cậu?
Trần Vĩ sắc mặt hoảng hốt:
- Là người nào? Tôi lập tức cho người thả cậu ta ngay.
- Tống Huyền, ông chủ tiệm đồ cổ Mặc Hiên ở phố Văn Lai.
- Cái gì?
Trần Vĩ vừa nghe, mặt xuất hiện vẻ chần chừ khó xử phức tạp, nôn nóng hỏi:
- Cậu quen biết với anh ta? Quan hệ hai người đến mức nào rồi?
- Nói đúng ra, anh ta là người quen của người tôi quen.