- Cục trưởng Trần, tôi tạm thời không thể gọi được cho chú tôi, nhưng, tôi cảnh cáo ông, trước hết ông tốt nhất đừng động đến người tên Tống Huyền kia, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Gia Cát Nguyệt hơi khó chịu đứng dậy nói:
- Cảm ơn cậu Gia Cát nhắc nhở, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh ta!
Trần Vĩ vội vàng nói.
- Ngoài chú tôi ra, còn có ai muốn Tống Huyền gặp chuyện? Mục đích rốt cuộc là vì sao?
Gia Cát Nguyệt ánh mắt sắc bén, ép Trần Vĩ:
- Tôi nghĩ, ông ít nhiều cũng biết một chút nội tình chứ nhỉ?
- Tôi không biết, tôi thật sự không biết, ngoài chú cậu ra, còn có bí thư đảng ủy thành phố, chủ tịch tỉnh cũng hạ lệnh, mục đích hình như chính là muốn hãm hại Tống Huyền phải ngồi tù, bị phá sản!
Trần Vĩ vội vã nói.
Gia Cát Nguyệt nhíu mày.
Tống Huyền này rốt cuộc đã đắc tội với ai mà khiến cho người ta muốn xử anh ta như vậy?
Một thương nhân đồ cổ nhỏ bé, đáng để bị người ta cố ý “quan tâm” vậy sao?
Lúc này, Long Trục Thiên và Dương Tử Mi cũng đúng lúc đến ngoài văn phòng cục trưởng, nghe thấy lời này.
Dương Tử Mi đưa mắt nhìn Long Trục Thiên, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Tống Huyền trước giờ đều làm điều thiện giúp người, kinh doanh đàng hoàng, khả năng đắc tội người ta rất ít.
Rốt cuộc là đụng chạm đến đại thần phương nào, mà khiến cho những nhân vật tai to mặt lớn trong thành phố, trong tỉnh thậm chí cả trên thủ đô cũng hạ lệnh bắt người, muốn đẩy anh ta vào con đường chết?
Cô lại bắt đầu bấm tay.
Ngoài việc có thể thấy được Tống Huyền có thể biến nguy thành an ra, những nguyên nhân khác dẫn đến chuyện này đều không thấy được, vô cùng mơ hồ.
Thầy tướng trước giờ đều không thể tính ra những việc có liên quan đến bản thân, lẽ nào việc của Tống Huyền, có liên quan đến mình?
Chắc chắn là vậy!
Rốt cuộc là vì sao?
Lẽ nào là vì buổi đấu giá ở thành phố B?
Cô lập tức nghĩ đến La Anh Kình, người đã cùng tranh chấp đấu giá với mình.
Hắn là công tử của tứ đại gia tộc thành phố B, gia thế rất lớn, nhưng, người đắc tội hắn là mình, không phải Tống Huyền, tại sao lại nhằm vào Tống Huyền?
Hơn nữa, theo cô được biết, La Anh Kình tuy phong lưu mê gái, nhưng là người trắng đen rõ ràng, không phải là loại người gian tà hãm hại sau lưng.
Nếu không phải La Anh Kình, vậy là ai?
Trong đầu nghĩ đến người đàn ông mặc vest đen, bề ngoài bình thường, nhưng mình không thể tìm được thông tin nào từ trên người gã.
Gã ta khi đó có bộ dạng đắc thắng khi giành được Can Tương Mạc Tà, cuối cùng vẫn thua một đống bảo vật của Hồ Tuyết.
Là gã ta sao?
Nhưng tại sao muốn ngắm vào Tống Huyền?
Dương Tử Mi thật là nghĩ nát óc cũng không ra.
- Vào thôi!
Long Trục Thiên đưa tay xoa xoa cái đầu đầy nghi hoặc của cô, sau đó giơ chân lên, một chân đá bay cửa văn phòng cục trưởng, dọa cho Trần Vĩ và Gia Cát Nguyệt bên trong sợ hết hồn.
Gia Cát Nguyệt nhìn bộ mặt trầm lạnh của Long Trục Thiên, thầm kêu thôi xong rồi.
Trần Vĩ hồi phục tinh thần, nhanh chóng lấy lại uy nghiêm của cục trưởng, sửa sang lại mũ, nghiêm khắc quở trách:
- Anh là ai? Ngang nhiên dám đá cửa cục cảnh sát! Người đâu!
Anh ta còn chưa nói xong, Long Trục Thiên đã thò tay ra, tóm lấy cổ ông ta, quăng qua một bên, thấp giọng quát:
- Lập tức thả Tống Huyền ra!
Trần Vĩ bò dậy, vừa muốn nói tiếp, bị Gia Cát Nguyệt ngăn lại:
- Cục trưởng Trần, ông vẫn nên yên tĩnh chút đi, ông lớn này không phải người anh có thể đắc tội, anh ta cũng chính là bạn của tôi.
Trần Vĩ vừa nghe, lập tức câm miệng.
Ông ta không biết Long Trục Thiên có lai lịch gì, nhưng nhiều năm lăn lộn trên quan trường, cũng giúp ông ta có mắt nhìn người nhất định.
Người đàn ông trước mắt này khí chất phi thường, giống như là gươm sắp tuốt sắp ra khỏi vỏ, nhưng ánh mắt lạnh buốt kia, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm chết người ta.