Dương Tử Mi không yên tâm về Lâm Thanh Mai cho lắm nên nói với thầy một tiếng, sau đó đi thẳng Mặc Hiên.
Trước cửa Mặc Hiên có không ít người cầm đồ cổ trên tay vây quanh.
Trước kia, các đại gia đều cầm đến đồ vật do chính mình đào lên rồi xếp hàng theo quy củ, chờ Tống Huyền giám định giúp.
Hiện giờ bọn họ đứng lung tung, trên mặt mang nhiều biểu cảm khác nhau, nhưng đại đa số đều tức giận, mở miệng la hét muốn rút tiền.
Ngày đó, Tống Huyền đã từng hứa rằng, những món đồ tiệm bán ra, có thời gian đổi trả hàng là một năm.
Bây giờ người ở đây ai cũng sợ mình mua trúng hàng giả nên kéo nhau chạy đến đây đòi trả hàng.
Dương Tử Mi chen vào, chỉ thấy Lâm Thanh Mai cùng với kế toán trong cửa hàng mặt đầy lo lắng.
- Mọi người, tiền mặt trong cửa hàng chúng tôi hiện tại không đủ, xin mọi người đợi mấy hôm nữa, chúng tôi sẽ làm thủ tục trả hàng cho mọi người, xin mọi người đừng nôn nóng quá.
Sắc mặt Lâm Thanh Mai nghẹn đỏ.
- Vài ngày nữa? Vài ngày nữa chỉ sợ các ngươi đã sớm bỏ của chạy lấy người rồi, nếu như không chạy lấy người thì cái tiệm này cũng đóng cửa rồi, vẫn còn để chúng tôi trả hàng sao? Đừng đùa chứ, ngay bây giờ phải làm thủ tục đổi hàng cho chúng tôi.
Một người đàn ông giọng nói thô kệch kêu lên.
Mấy người khác cũng phụ họa theo.
Đồ cổ trên tay giá trị ít nhất cũng là hàng chục ngàn tệ, lỡ như nó là đồ giả thì bọn họ thua thiệt rất lớn, cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội trả hàng lần này.
Lâm Thanh Mai gấp đến độ sắp khóc luôn rồi, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh nhanh chóng ứa ra thấm ướt bụng.
Dương Tử Mi vội vàng đi qua đỡ lấy cô ấy:
- Chị Thanh Mai, em đến rồi đây.
Lâm Thanh Mai vừa nhìn thấy cô thì lập tức bắt lấy tay cô, nôn nóng hỏi:
- Tiểu Mi à, Tống Huyền sao rồi?
- Chị yên tâm, em đã nhờ cục cảnh sát chăm sóc thầy ấy rồi, thầy Tống sẽ ổn thôi.
Dương Tử Mi dìu Lâm Thanh Mai ngồi xuống.
- Bọn họ đều muốn trả hàng?
Dương Tử Mi nhìn đám người nhốn nháo trước mắt rồi nhíu mày nói.
- Ừm.
Lâm Thanh Mai bất lực gật đầu.
- Nhiều hàng như vậy thì cần ít nhất ba trăm vạn, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể lấy ra một trăm vạn mà thôi.
- Không sao, em có.
Dương Tử Mi giương mắt âm thầm quan sát mọi người một vòng, thanh thanh cổ họng nói:
- Mọi người muốn trả hàng thì có thể, xin mọi người hãy xếp hàng, nếu như còn nhốn nháo nữa thì đừng trách tôi không khách khí.
- Cô là ai?
Một tên đàn ông khinh thường hỏi:
- Cô có cách giúp chúng tôi trả hàng sao?
- Tôi là học trò của thầy Tống, nếu tôi có thể nói lời như thế thì đương nhiên có cách giúp mọi người trả hàng.
Dương Tử Mi nói.
- Tính lừa người hả, đại gia ta không tin lời của cô.
Trong đám người có người kêu lên.
Dương Tử Mi biết rằng người kia cố ý gây sự, hơn nữa trên tay hắn không có bất cứ món đồ nào.
Ánh mắt cô lạnh lùng, thân hình quỷ mị nhảy vào trong đám người trực tiếp lôi tên kia ra quay trên không trung mấy vòng, sau đó thả hắn xuống đất.
Mọi người thấy cô gái nhỏ con này lại có thể coi một người đàn ông như một món đồ chơi mà quay vòng vòng thì sợ đến há hốc mồm.
Tên đàn ông bị cô quay lòng vòng chóng mặt ngã trên mặt đất.
- Tôi đã nói rồi, còn ai cố tình gây sự nữa thì tôi sẽ không khách khí.
Đôi mắt cô lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, lời nói đầy tính mệnh lệnh:
- Lập tức xếp hàng cho tôi!
Mấy người khác nhìn tên đàn ông trên mặt đất kia, ai cũng không muốn mình trở thành món đồ chơi bị ném đi, hơn nữa trông thấy khí thế trên người cô gái nhu nhược mềm yếu trước mắt này khiến bọn họ có một cảm giác bị đe dọa, nên ai cũng ngoan ngoãn làm theo.