Tắt điện thoại xong, La Anh Hào bất đắc dĩ quay sang nói với Dương Tử Mi:
- Có lẽ hắn không phải người Hoa Hạ như chúng ta, nếu có hồ sơ xuất nhập cảnh, thì dù là người ngoại quốc, cũng có thể nhanh chóng điều tra ra, trừ khi hắn nhập cảnh trái phép hoặc là khuôn mặt này không phải khuôn mặt thật sự của hắn.
- Không phải khuôn mặt thật sự?
Dương Tử Mi cố gắng nhớ lại sự việc xảy ra ngày hôm đó.
Trong lúc đấu giá, người đàn ông đó vừa gọi điện thoại, vừa ra giá.
Đúng rồi, lúc đó gương mặt hắn luôn trong trạng thái cứng đơ, không một chút biến đổi, dù cho giá tiền được đẩy lên cao đến mức muốn ói ra máu.
Lúc đó cô còn đang nghĩ rằng tu vi của người này thật cao.
Thật không ngờ, đó có thể là do hóa trang.
Dương Tử Mi bèn nói cho La Anh Hào nghe về điều mình nghi ngờ.
- Uhm, theo lý mà nói, người nhiều tiền như hắn không thể nào xuất nhập cảnh trái phép được, nếu không tìm thấy trong nhật ký xuất nhập cảnh thì có thể khẳng định hắn đã hóa trang.
La Anh Hào gật đầu nói.
- Kỹ thuật hóa trang siêu đến thế sao? Thị lực của em cũng không tồi, vậy mà cũng không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của việc hóa trang.
Dương Tử Mi kinh ngạc nói.
- Đây không phải kiểu hóa trang thông thường, nếu anh đoán không nhầm, thì hắn đã đeo mặt nạ da người.
La Anh Hào nói.
- Mặt nạ da người?
Không phải chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp hay sao? Làm gì có chuyện có người thật sự dùng da người làm mặt nạ?
Có lẽ Dương Tử Mi cũng cảm thấy kiến thức của cô quá nông cạn.
Trên đời này, đúng là có quá nhiều thứ không thể tưởng tượng được.
- Ha ha, không phải khinh công mà em biết cũng chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp hay sao? Thế mà em lại biết, thế thì dùng da người làm mặt nạ có gì là bất thường đâu.
La Anh Hào cười nói:
- Hơn nữa kỹ thuật này, sư đoàn 17 của bọn anh cũng biết. Có vài lần anh cũng đeo mặt na da người để dễ bề thực hiện nhiệm vụ. Về mức độ thì ngoài việc một số biểu cảm hơi đơ ra, còn lại căn bản không thể phát hiện ra điểm khác thường.
Anh nói cũng có lý.
Ngay cả những kỹ năng hiện tại mà cô biết thì trước đây chẳng phải cũng nghĩ là chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hay sao?
Đến ngay cả loại hồ ly như Tuyết Hồ còn tồn tại, thì trên thế gian này còn điều gì là không thể xảy ra?
Quả nhiên, một lát sau, La Anh Hào nhận được điện thoại từ trung tâm dữ liệu, nói rằng trong quá trình xuất nhập cảnh cũng không lưu lại bất kỳ thông tin gì về người này.
Xem ra đúng là đã hóa trang rồi.
Tâm trạng Dương Tử Mi chùng xuống.
Vốn dĩ cô cảm thấy sự việc này có chút kỳ quái, hóa ra là có người đã cải trang, thêm vào đó Trương Hải Bằng đột nhiên trúng cổ độc mà chết, người đứng sau bức màn này thật sự là đáng sợ.
Thật không ngờ rằng lúc này ở phía ngôi nhà đối diện, có hai người đang ngồi nói chuyện với nhau, một người sắc mặt tái nhợt là Lý Đường Nghĩa, người còn lại không ai khác chính là gã đàn ông mặc vest thần bí mà Dương Tử Mi đang truy tìm.
Đúng là xa tít chân trời, gần ngay trước mặt mà không biết.
Cuộc đời này lại thường châm chọc người ta như vậy đấy.
- Ngày kia sư huynh quay về à?
Lý Đường Nghĩa vui mừng hỏi.
- Ừ.
- Vậy thì tốt quá, có thể nhờ sư huynh chữa bệnh cho ta rồi.
Lý Đường Nghĩa cao hứng hắng giọng.
- Sư phụ đoán ra, sự việc lần này có chút bất lợi, mấy ngày này trong lòng rất bất an nên muốn nhanh chóng quay về để giải quyết.
- Ta cũng thấy không yên, lẽ nào nữ thầy tướng ở thành phố A lợi hại đến vậy sao?
Lý Đường Nghĩa tỏ ra đầy nghi hoặc:
- Theo lý mà nói, một đứa trẻ mới có mười mấy tuổi thì không thể có công lực mạnh như vậy, lẽ nào sát khí mạnh như Can Tương Mạc Tà mà nó cũng điều khiển được hay sao?
- Sư phụ nhất định phải lấy được Can Tương Mạc Tà.