Dương Tử Mi cẩn thận nhìn dòng chữ trên linh vị, phát hiện hắn tên Thanh Vân, sinh năm 1900, mất năm 1937 trong một trận chiến tranh.
Chết năm 1937?
Dương Tử Mi kinh hãi, vậy có khác nào đã chết được sáu mươi năm?
Cũng có thể, người trong bức ảnh này là tổ tông của kẻ mặc vest đen kia.
Cô nhìn kỹ một lần nữa, phát hiện lông mày bên trái của người trong bức ảnh cũng có một vết sẹo y hệt.
Tướng mạo một người dù có giống đến mấy cũng không thể nào ngay cả vết sẹo cũng giống y hệt được.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Cô còn đang suy nghĩ thì kẻ mặc vest đen đi từ trong bếp ra, tay bưng một cái chậu lớn mà thứ ở bên trong phát ra một mùi vừa tanh vừa hôi thối.
Dương Tử Mi nhìn kỹ cái thứ đựng bên trong chậu, thì ra là máu tươi.
- Chị, có phải là máu người không?
Tiểu Thiên lên tiếng hỏi.
Lúc này, kẻ kia đột nhiên khựng lại, ánh mắt sắc nhọn, nhìn lên vị trí mà cô đang đứng.
Hắn đặt cái chậu xuống, bất thình lình xuất chưởng về phía Dương Tử Mi.
Không hay rồi, bị phát hiện!
Dương Tử Mi nhanh như chớp, né được chưởng của hắn, âm sát khí trong tay cô bắn ra, nhằm thẳng vào lồng ngực hắn, nào ngờ, âm sát khí đâm vào lồng ngực giống như cây kim bị rơi xuống biển, biến mất không để lại dấu vết, căn bản không có tác dụng gì với hắn.
Chưởng pháp của hắn vừa nhanh, vửa chuẩn, vừa hiểm.
Dương Tử Minh soi mình trong chiếc gương giữa phòng khách, rõ ràng thấy mình vẫn đang trạng thái tàng hình, vậy mà hắn cứ như thể đang nhìn thấy cô, mỗi lần ra tay đều rất chuẩn, giống như hắn có thể nắm bắt chính xác khí tức của cô.
Âm sát khí không hề có tác dụng đối với hắn, nhưng công lực của cô hơi kém nên Dương Tử Mi chỉ còn cách rút ra con dao mà lần trước đoạt được từ tên sát thủ, bắt đầu đầu phó với hắn.
Long Trục Thiên từng dạy cho cô mấy chiêu không hề hoa lệ tí nào, chiêu nào cũng tấn công thẳng vào chỗ yếu hại của kẻ địch.
Nhưng kinh nghiệm ứng chiến của đối phương phong phú, thân thủ lại cực nhanh, dù cô có xuất chiêu ở góc độ nào, hắn cũng có thể né tránh một cách khéo léo, hơn nữa đẩy lùi từng chiêu của cô.
Dương Tử Mi trở nên luống cuống khi bị hắn đánh.
Lúc này, La Anh Hào đẩy cửa ra, xông vào.
Anh kinh ngạc nhìn trong không trung, một con dao sắc bén không ngừng công kích nhằm vào kẻ kia, còn kẻ đó thì không ngừng xuất chiêu né tránh...
Tình huống gì đây?
- Thiếu tá La, giúp em với!
Dương Tử Mi kêu lên khi thấy La Anh Hào.
La Anh Hào giật mình khi chợt nghe thấy tiếng của Dương Tư Mi, nhưng dù gì anh cũng là người có kiến thức đa dạng, kinh nghiệm ứng chiến phong phú nên lập tức nhận ra ngay cô đang sử dụng thuật tàng hình trong truyền thuyết.
Anh tiến lên, bắt đầu đánh lại kẻ mặc vest đen.
La Anh Hào từ nhỏ đã lớn lên trong quân đội, bảy tuổi đã nhận được sự huấn luyện nghiêm khắc, sau đó nhận chế độ tập huấn đặc biệt của sư đoàn 17, một năm trời sống ở Amaozon.
Hơn nữa, anh lại là truyền nhân của La gia, hai nắm đấm linh hoạt mạnh mẽ, chiêu thức vô cùng cẩn thận.
Trong quá trình hai bên giao đấu, kẻ kia bắt đầu trở nên luống cuống, nhất là khi Dương Tử Mi luôn trong trạng thái tàng hình.
Nếu chỉ đối phó với một mình cô, hắn có thể nắm bắt được chính xác khí tức.
Nhưng giờ có thêm La Anh Hào, làm khí tức của cô trở nên hỗn loạn, khiến hắn rất khó phân biệt.
Khi mà hắn vửa né tránh nắm đấm của La Anh Hào thì Dương Tử Mi lập tức dùng dao đâm trực tiếp vào cánh tay hắn...
- Rắc!
Âm thanh khi con dao đâm vào da xương vang lên thật rõ ràng.