Dương Tử Mi bấm đốt ngón tay, nhanh chóng tính toán.
Dáng vẻ cô bấm đốt ngón tay cực kì ra dáng, người dân trong thôn nhìn thấy thì tin phục vài phần.
- Từ đường này bị đánh chẳng liên quan gì đến yêu nghiệt hay thần linh cả. Chỉ là do nóc nhà xây hình đỉnh nhọn có lõi thép dẫn sét mà thôi.
Cô dừng bấm độn, đoạn nói.
- Vậy vì sao gà trong ổ nhà chúng tôi lại chết sạch chỉ trong một đêm thế?
Có người dân nghi ngờ hỏi.
Dương Tử Mi mở thiên nhãn ra nhìn rồi cười nói:
- Chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến yêu nghiệt, mà là vì có rắn hổ mang độc bò vào ổ gà. Những con gà đó đều bị nhiễm khí độc do rắn phun ra mà chết. Hẳn là bây giờ con rắn đó đang làm ổ trong nhà Lý Đông Nhị.
- Hả? Thật thế sao? Chúng ta đi đánh rắn đi!
Có người kêu lên.
- Con rắn hổ mang kia cực độc, mọi người ra tay không ổn lắm. Bây giờ mọi người thả Lý Hiểu Minh xuống cho cậu ấy uống nước đi đã, sau đó tôi sẽ đi giải quyết chuyện rắn hổ mang rồi về xử lý chuyện Lý Hiểu Minh bị yêu nghiệt bám thân.
Dương Tử Mi nói.
Trưởng thôn chần chừ một chút rồi vẫn cho người thả Lý Hiểu Minh xuống.
Thím Lý vừa khóc vừa vội vã đi tìm nước đến.
Dương Tử Mi lấy châm bạc ra châm cứu cho cậu ta, vừa tích góp lại chút nguyên khí, vừa bảo vệ tâm mạch hơi suy yếu của cậu.
Cô bảo thím Lý cho Lý Hiểu Minh uống một chút nước chứ chưa cho ăn gì vội, sợ dạ dày chưa chịu nổi, nhiều nhất cũng chỉ có thể ăn đỡ chút cháo loãng thôi.
Thấy Lý Hiểu Minh tạm thời không còn nguy hiểm gì nữa, cô đưa mọi người đến thẳng nhà của Lý Đông Nhị.
Lúc này ổ gà nhà Lý Đông Nhị đang kêu thảm thiết, tiếng gà kêu trước lúc chết liên tục truyền ra. Lý Đông Nhị sốt ruột muốn vào thì bị Dương Tử Mi ngăn cản.
Con rắn có thể phun độc chết cả ổ gà trong nháy mắt thì chắc chắn không phải là rắn độc bình thường. Con người động vào nó thì khó mà sống nổi.
Ánh mắt Dương Tử Mi liếc sang Sadako bên cạnh mình.
Sadako lập tức hiểu được ý cô:
- Chủ nhân, để tôi đi bắt rắn!
Dương Tử Mi gật đầu.
Dù sao thì Sadako cũng là một cái xác sống, có khi thể chất còn bách độc bất xâm ấy chứ. Chỉ bắt một con rắn hổ mang thì hẳn là không thành vấn đề.
Sau vụ giáng đầu sư, Dương Tử Mi đã ghét cay ghét đắng mấy con bò sát như là rắn độc. Đã thế ổ gà còn lôi thôi hôi hám, cô chẳng muốn bước chân vào chút nào.
Bây giờ là thời điểm để khảo nghiệm nữ hầu hoàn mỹ Sadako đây.
Sadako đi vào ổ gà, chưa tới năm phút sau đã xách một con rắn hổ mang to bằng cánh tay phụ nữ đi ra.
Con rắn hổ mang bị cô nắm chặt vị trí bảy tấc, không động đậy được, chỉ có thể thè lưỡi đầy bất lực.
Mà Sadako thì vẫn lạnh nhạt như thể đang cầm một cái dây thừng.
Dân làng nhận ra con rắn hổ mang, biết độc tính của nó, cho nên đều lui hết về phía sau để bàn tán xôn xao.
Thì ra gà trong thôn chết là vì nó.
May mà con rắn này không cắn người, chỉ cắn gà.
Dương Tử Mi nhìn con rắn hổ mang đang giãy đuôi thè lưỡi với vẻ ghê tởm, đoạn nói với Sadako:
- Giết chết nó rồi chôn đi.
Sadako bóp mạnh một cái.
Con rắn bị siết dập xương, chết tươi tại trận.
Dân làng nhìn thấy mà há hốc cả mồm.
Bọn họ không sao ngờ được, Sadako nhu nhược xinh đẹp như tiểu thư con nhà đại gia thành phố lại ra tay quyết liệt như thế.
Lực siết kia mà bóp cổ người ta, thì có khi...
Nghĩ thế, không ít người nổi hết da gà, lạnh cả sống lưng, nhìn Sadako chẳng khác gì nhìn một con quái vật.
Còn một chuyện kì lạ nữa là... cô luôn mồm gọi thiếu nữ Dương Tử Mi nhỏ hơn mình rất nhiều là chủ nhân, thái độ cung kính hèn mọn chẳng khác nào nô tì thời cổ.