Người như sư phụ hẳn phải coi thế gian vạn vật là phù vân, chỉ lo lắng cho mình và sư thúc, chứ không nổi giận với cô chỉ vì chuyện về nhau thai nọ.
Nghĩ đến đây, cô rốt cuộc cũng mất bình tĩnh.
Cô đặt Tiểu Thiên vào nôi trong sân rồi đi về hậu viện tìm sư phụ.
Ngọc Thanh không có trong đình viện, cửa phòng đóng chặt.
Cô vươn tay gõ cửa hỏi thăm:
- Sư phụ, người đang ngủ sao?
- Ừm, ta đang ngủ.
Ngọc Thanh đáp lại với giọng mỏi mệt.
- Sư phụ, con vào được không?
Dương Tử Mi dè dặt hỏi.
- Ta đi nằm rồi, có gì chờ ta ngủ dậy rồi nói sau.
Ngọc Thanh đáp.
- Sư phụ, người mệt quá à, con mát xa cho người một chút nhé?
Dương Tử Mi cũng không quan tâm đến lễ tiết nữa mà mở cửa phòng ra.
Ngọc Thanh khoanh chân ngồi trên giường, quay lưng về phía cô. Tư thế này hơi kì lạ, bởi vì trước kia ông đều quay mặt về phía cửa để khoanh chân đả tọa nghỉ ngơi.
Dương Tử Mi mở thiên nhãn nhìn ông, nhưng không nhìn thấy chút gì khác thường. Trên người ông không hề có âm sát khí, chỉ có tử khí do đại nạn mang lại.
Chẳng lẽ là cô đa nghi sao?
Tính tình sư phụ thay đổi là vì biết thời gian của mình không còn nhiều ư?
Cô đặt mình vào vị trí của ông tự hỏi, nếu mình biết bản thân sắp chết thì chắc là tâm trạng cũng rất khó chịu nhỉ?
Ông lo âu căng thẳng vì nhau thai âm dương có thể nối thông Minh Giới như vậy, có lẽ là vì biết mình sợ mất ông nên mới không yên tâm vì mình nhỉ?
Nghĩ thế, cô lại hơi yên tâm.
- Sư phụ...
Cô bước tới, đặt tay lên vai Ngọc Thanh, dùng chân khí xoa bóp cho ông.
- Nưu Nữu, đủ rồi, con cũng vất vả rồi, đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.
Ngọc Thanh quay người lại ngẩng đầu lên nhìn Dương Tử Mi, trong ánh mắt thấm đượm nét hiền từ và thân thiết mà cô quen thuộc.
Nhìn thấy ánh mắt này, hốc mắt Dương Tử Mi cay xè. Cô không nhịn được mà ngồi xuống bên cạnh ông, ôm lấy cánh tay ông, choàng lên cả vai ông như trong quá khứ rồi cất tiếng mang ý làm nũng:
- Sư phụ, con không vất vả, chỉ hi vọng có thể ở bên sư phụ lâu hơn chút thôi.
Ngọc Thanh vỗ vỗ tay cô, không nói gì.
- Sư phụ, có phải người vẫn giận con vì không lấy nhau thai âm dương theo lời người không?
Dương Tử Mi ngước mắt hỏi.
- Sư phụ không trách con, con làm đúng, có nhau thai âm dương hay không cũng không quan trọng.
Ngọc Thanh bình thản nói.
Giọng điệu này mới giống giọng điệu của sư phụ trước kia.
- Sư phụ, người có thấy chỗ nào không thoải mái không?
Dương Tử Mi cố nén cảm giác váng vất, mở thiên nhãn nhìn ông, muốn xem ông có chỗ nào không ổn hay không.
Đôi mắt như lưu ly của Ngọc Thanh lúc này rất sáng, không có chút nào khác thường. Ông vươn tay xoa xoa đầu cô:
- Sư phụ không sao, chỉ là ngày nào cũng mệt mỏi buồn ngủ mà thôi. Nữu Nữu, giờ sư phụ buồn ngủ lắm, con ra ngoài đi.
Nhìn gương mặt mỏi mệt của Ngọc Thanh mà mình không tìm ra chỗ nào không ổn, Dương Tử Mi đành phải đứng lên, ra ngoài đóng cửa.
Ngay khoảnh khắc mà cô đóng cửa, đôi đồng tử như lưu ly của Ngọc Thanh biến thành màu đen u ám, khóe môi hé nở một nụ cười âm hiểm kì dị.
Dương Tử Mi bỗng thấy sau lưng lạnh ngắt, bèn xoay người nhìn lại cánh cửa phòng sư phụ đang đóng chặt.
Cảm giác lạnh lẽo biến mất.
Chuyện gì vậy nhỉ?
Là mình có vấn đề, hay là sư phụ có vấn đề?
Có phải trên đời này còn có cái gì mà ngay cả thiên nhãn của mình cũng không thể nhìn thấy hay không?