Dương Tử Mi ngồi trong phòng thưởng thức thứ mà Tuyết Hồ để lại cho mình.
Không biết bây giờ Tuyết Hồ thế nào rồi, có chống đỡ qua được lần thiên kiếp thứ ba không?
Đôi khi cô hoài nghi vì nhìn trộm thiên cơ, thay đổi thiên mệnh, cho nên số mình cũng sẽ ngũ tệ tam khuyết (*) như những thầy tướng số khác. Bởi vậy mà những người cô để ý đều chẳng thể ở bên cô lâu dài.
Bây giờ đến cả Tống Huyền và sư phụ cũng đều trở nên kì lạ.
Cô thở dài một hơi rồi sắp xếp lại rương bách bảo của mình, nhìn thấy chiếc chuông nhỏ bám bụi chẳng có gì đặc biệt kia, bèn cầm lên quan sát cẩn thận.
Hôm ấy Tuyết Hồ đã bảo cô lấy nó ở nhà Mẫn Cương.
Cô nhìn mãi chẳng ra chiếc chuông này có chỗ nào không tầm thường, không xác định được niên đại, không kết luận được chất liệu, chỉ khi sờ lên sẽ có cảm giác kì lạ mà thôi.
Nhưng nó lại không thể hấp thu âm sát khí như tháp sắt nhỏ.
Rốt cuộc bên trong nó có gì huyền bí đây?
Cô nghi hoặc cầm nó lên lắc lắc.
Luồng lưu động không khí trong phòng bỗng nhiên có chút lạ thường, bức rèm không có gió mà tự bay lên.
- Phải, chủ nhân, tai ta sắp bị tiếng chuông ong ong đâm thủng rồi, thực sự là không chịu nổi.
Sadako đáp.
Hả?
Dương Tử Mi tò mò nhìn chiếc chuông nhỏ trong tay.
Đúng là vừa rồi cô có rung chuông, nhưng tiếng chuông nhỏ xíu chẳng khác gì chuông gió, làm sao có thể đâm thủng tai Sadako cho được?
Cô không nhịn được lại rung nhẹ một cái.
- Á!
Sadako bịt kín tai, mặt vặn vẹo như thể phát điên, dáng vẻ kinh hoàng tột độ.
Dương Tử Mi vội ngừng lại.
Sadako khôi phục bình thường.
Lúc này, Ngọc Chân Tử đi tới, nôn nóng nói:
- Tiểu sư điệt, con mau sang xem sư huynh thế nào. Ban nãy huynh ấy đang luyện công thì tự nhiên hộc máu.
Mi tâm Dương Tử Mi trầm xuống, cô vội đứng dậy chạy ra ngoài.
Ngọc Thanh sắc mặt tái nhợt ôm ngực tựa vào thân cây, trông có vẻ đã bị nội thương.
- Sư phụ!
Dương Tử Mi chạy vội qua bắt mạch cho ông, phát hiện nhịp đập yếu ớt vô lực. Cô vội vã lấy ngân châm bảo vệ tâm mạch cho ông, đưa nguyên khí vào, còn nhờ Ngọc Chân Tử lấy nhân sâm ngàn năm ra.
Ngọc Thanh ngậm một mảnh nhân sâm ngàn năm, sắc mặt tái nhợt dần dần hồng hào lên rồi khôi phục bình thường.
- Sư phụ, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ người luyện công bị tẩu hỏa nhập ma?
Dương Tử Mi kinh ngạc hỏi.
Ngọc Thanh tu luyện đạo khí thuật hướng tới ôn hòa, chưa bao giờ luyện công mà bị tẩu hỏa nhập ma.
Ngọc Thanh nhìn cô rồi nói:
- Vừa rồi dường như có âm thanh gì đó cản trở ta luyện công, ta muốn cường ngạnh phá tan nó, không ngờ không thể thuận khí, dẫn đến khí huyết tắc nghẽn.
- Bị âm thanh quấy nhiễu? Có phải một âm thanh như tiếng chuông không?
Dương Tử Mi vội hỏi.
- Ừm, giống như tiếng chuông, phát ra từ phòng con, con vừa làm gì vậy?
Ngọc Thanh hỏi với giọng hơi trách cứ.
- Sư thúc, người có nghe thấy tiếng chuông không?
Dương Tử Mi quay sang hỏi Ngọc Chân Tử.
- Ta chẳng nghe thấy gì cả.
Ngọc Chân Tử mù mờ nói:
- Chẳng lẽ vừa nãy ta luyện công chưa đủ nhập tâm? Tiểu sư điệt, con nghịch pháp khí gì đó hả?
Dương Tử Mi cảm thấy rất kì lạ.
Vì sao mình chỉ rung nhẹ cái chuông kia thôi, chẳng thấy tiếng vang vọng lắm, mà Sadako thì không chịu nổi còn sư phụ thì tẩu hỏa nhập ma?