Ông ta muốn chọc giận Dương Tử Mi, muốn để cô điên tiết lên đâm một kiếm giết chết ông ta.
Dương Tử Mi không có bất cứ hành động gì, lúc này, thẻ bài gỗ đào trên cổ cô bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh lam, nhiệt độ cơ thể cô bắt đầu xuống thấp, cả cơ thể rơi vào sự lạnh lẽo...
Trong lúc sự lạnh giá tràn vào vết thương ở ngực của cô thì miệng vết thương dần khép lại, cuối cùng không còn thấy chút vết thương nào nữa.
Ánh sáng lạnh như băng của thẻ bài gỗ đào biến mất, nhiệt độ cơ thể dần trở lại bình thường.
Dương Tử Mi vuốt lồng ngực của mình với vẻ khó tin, xem ra, thẻ bài gỗ đào này cũng giống như thẻ bài gỗ đào của Long Trục Thiên, có thể khiến mình hồi phục vết thương nhanh chóng.
Vào lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô cầm lên xem, là Long Trục Thiên gọi đến.
Cô nhớ lại tình cảnh Long Trục Thiên cầm kiếm Can Tương giết chết Thanh Vân lúc nãy liền vội vàng nghe điện thoại:
- Trục Thiên, là anh sao?
- Mi Mi, em làm sao vậy?
Long Trục Thiên nghe thấy giọng nói của Dương Tử Mi khác thường bèn khẩn trương hỏi.
- Hiện giờ anh đang ở đâu?
Dương Tử Mi dò hỏi.
- Vẫn còn đang ở thủ đô.
- Ở thủ đô ư? Lúc nãy anh đang làm gì?
Dương Tử Mi nhặt kiếm Can Tương từ dưới đất lên, hỏi với vẻ khó hiểu.
- Vừa rồi anh đang ngủ.
- Ngủ ư? Không xảy ra bất cứ chuyện gì chứ?
Dương Tử Mi quả thật có trăm mối nghi ngờ không thể giải thích nổi.
- Anh nằm mơ, mơ thấy bị người ta đánh, anh đi lấy kiếm Can Tương để giết hắn ta, giấc mộng đó rất chân thật, bây giờ anh cảm thấy có hơi mệt mỏi, Mi Mi, giờ em vẫn ổn chứ?
Long Trục Thiên hỏi.
Nằm mơ ư?
Chẳng lẽ vừa rồi ảo ảnh của anh ấy xuất hiện lại là nằm mơ nguyên thần xuất khiếu ư?
Dương Tử Mi vô cùng kinh ngạc, cô nói lại cho anh nghe tình huống lúc nãy một lần.
- Thực sự có chuyện như thế sao?
Long Trục Thiên nghe xong mọi chuyện cũng cảm thấy rất khó hiểu, anh tưởng rằng là mình nằm mơ, nhưng nguyên thần lại đi xa cả ngàn dặm, cầm lấy kiếm Can Tương đi giải vây cho Dương Tử Mi.
Hai người họ giải thích việc này là do hai người tâm linh tương thông, tình cảm của hai người lại càng nồng thắm hơn.
Dương Tử Mi hỏi ý kiến của sư phụ, chọn một nơi phong thủy tốt, an táng Ngọc Chân Tử.
Nếu như ông có con cháu đời sau thì họ sẽ nhận được phúc đức từ mảnh đất phong thủy ông được chôn cất.
Còn về Mạnh Thiên Hiểu, cô nhờ Sadako mua một vại rượu thật lớn, bỏ ông ta vào trong ngâm, hơn nữa còn cho ông ta ăn nhân sâm ngàn năm, giữ lại một hơi tàn của ông ta, làm ông ta muốn chết cũng không chết được.
Sau đó, cô chôn cả vại rượu ở tử huyệt trước mộ của Ngọc Chân Tử, ngoài việc đúng giờ để ông ta bị cổ trùng mà ông ta nuôi dưỡng cắn nuốt ra thì còn để ông ta chịu đủ gió táp mưa sa, thống khổ khó chịu.
Sau khi xử lí ổn thỏa hậu sự của sư thúc, tâm trạng của Dương Tử Mi rất không tốt, cô chuẩn bị phải về trường để đi học rồi.
Mặc đồng phục, đeo cặp sách, cô vừa mới bước vào cổng trường thì đã thu hút sự chú ý của người khác, có người âm thầm chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô:
- Nhìn kìa, chính là cô ta đấy, Dương Tử Mi.
- Nhìn bộ dạng của cô ta không giống như mới sinh con gì cả.
- Mấy thứ như vẻ bề ngoài này, ai mà biết được, nếu như cô ta không sinh con thì sao lại xin nghỉ học không đến trường lâu như thế chứ? Ảnh cũng có rồi, đó không phải là con của cô ta thì còn là con ai nữa chứ?
...
Nghe thấy mấy lời bàn tán này, Dương Tử Mi không khỏi cười khổ một tiếng, xem ra, người đã lâu không xuất hiện ở trường học như mình, giờ lại biến thành mẹ trẻ con rồi.
Trải qua hai lần sóng gió tin đồn lần trước, cô đã trở nên thờ ơ đối với mấy tin đồn này rồi, chỉ có điều cô không hiểu, tại sao cô lại có nhiều tin đồn như thế chứ.