Hoàng Lỵ, bình thường bạn hơi bị nhiều chuyện, lại thích buôn dưa lung tung, rất nhiều chuyện bạn cứ đồn thổi ra mà chẳng thèm chứng thực xem có thật hay không, dù có thật sự bị câm đi nữa thì cũng là đáng đời mà thôi.
Trần Tiểu Cường từ trước tới nay không ưa Hoàng Lỵ lắm, cho nên lúc này trông có vẻ hả hê, cười nói với cô ta.
Hoàng Lỵ giơ hai tay ôm lấy cổ họng của mình, cố gắng kêu í ới, nhưng không thể nào phát ra thanh âm được.
Cô thật sự hối hận muốn chết rồi đây.
Tại sao mình lại lắm mồm như thế làm gì kia chứ?
Bây giờ thì hay rồi, biến thành câm luôn rồi!
Đúng là kinh khủng quá!
Cô nhìn Dương Tử Mi với vẻ đáng thương lắm lắm, nước mắt tuôn ào ào.
- Những kẻ nói bậy nói bừa, cuối cùng cũng sẽ có một ngày biến thành người câm, hoặc là khi xuống địa ngục sẽ bị tiểu quỷ cắt lưỡi đấy.
- Dương Tử Mi nhíu mày nói với Hoàng Lỵ.
Mặt mày của Hoàng Lỵ tái mét, lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ sau này mình sẽ không bao giờ buôn dưa với tung tin bậy bạ nữa.
- Biết thay đổi là được rồi.
Dương Tử Mi mỉm cười, giơ tay giải huyệt câm cho cô ta:
- Xong rồi đấy, giờ bạn có thể nói chuyện được rồi.
Hoàng Lỵ há miệng thử a một tiếng.
Một tiếng kêu này gần như dốc hết toàn bộ sức lực của cô ta, giọng cực kỳ vang, tựa như tiếng sư tử rống, khiến cho mấy người bạn học đứng bên cạnh hoảng hồn vội vàng che tai lại, sắp bị thủng màng nhĩ tới nơi.
Nghe thấy bản thân mình rốt cuộc cũng nói chuyện được, Hoàng Lỵ kích động tựa như được đại xá, nước mắt tuôn ào ào, nghẹn ngào nói với Dương Tử Mi:
- Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn...
- Ha ha, sau này bạn hãy cẩn thận một chút là được, chúng ta đều là bạn học với nhau, chẳng có gì để so đo, nhưng nói nhiều ắt có lúc nói hớ, nếu bạn mà không sửa tính thì một ngày nào đó cũng sẽ có chuyện cho mà xem.
Dương Tử Mi mỉm cười nói.
- Mình nhất định sẽ sửa, nhất định sẽ sửa.
Hoàng Lỵ đổ mồ hôi lạnh.
- Tử Mi này, bạn giỏi thật đấy, mình còn tưởng rằng điểm huyệt câm là công phu chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp thôi chứ, thật không ngờ bạn cũng biết, bạn có thể dạy mình được không? Mình nhất định sẽ học thật chăm chỉ.
Hai mắt của Trần Tiểu Cường sáng rỡ lên.
Những bạn học khác cũng như thế.
Ai mà không muốn học loại công phu trâu bò như điểm huyệt này chứ, chỉ cần ghét đứa nào thì chỉ cần giơ tay điểm một cái là nó sẽ bị bất động hoặc không thể nói chuyện được ngay.
Đúng là ngầu chết mất thôi!
Dương Tử Mi cười nói:
- Không phải là mình không muốn dạy mọi người, mà là các bạn không thể học được đâu, việc nhìn huyệt vị này khá là phức tạp, điểm huyệt lại còn phải có nội lực mới được, chứ không phải tùy tiện đâm vào một cái là được đâu. Các bạn cứ chuyên tâm lo học hành đi, đừng có nghĩ vẩn vơ.
- Thế là sao? Chẳng lẽ Tử Mi bạn có nội lực à?
Trần Tiểu Cường chỉ vào cái mặt bàn rồi nói:
- Thế bạn đập nó thử xem có thể đập vỡ nó ra được không?
- Mình không làm mấy chuyện phá hoại của công đâu.
Dương Tử Mi thản nhiên nói:
- Sắp vào học rồi, mọi người giải tán đi.
- Không được không được, Tử Mi à, bạn để cho bọn mình được xem rốt cuộc nội lực của bạn lợi hại đến cỡ nào có được không?
Trần Tiểu Cường đánh chết cũng không chịu thôi.
- Có phải bạn muốn mình vỗ một cái lên đầu của bạn không?
Bạn học Lâm Khinh Ngôn nhìn thấy có một viên gạch dùng để chặn cửa phòng học lại thì vội cầm tới.
- Tử Mi, mau, mau thử xem đi mà.
Trần Tiểu Cường lại hưng phấn kêu to:
- Để bọn mình được chiêm ngưỡng tuyệt kỹ giang hồ tay không chém gạch đi.
Mấy cái đứa này thật là, xem ra nếu như mình không chịu biểu diễn thử thì bọn họ sẽ không chịu từ bỏ.
Cô bất đắc dĩ giơ chân đạp lên viên gạch kia một cái, sau đó rút chân về, nói:
- Xong rồi!
Mọi người nhìn về phía viên gạch nọ, phát hiện nó vẫn còn nguyên xi chẳng sứt mẻ miếng nào.
- Tử Mi, có phải bạn lừa mình không, viên gạch này căn bản đâu có bị gì đâu, không được, bạn không thể chỉ đạp đại một cái như thế cho có được, bạn phải biểu diễn tay không chặt gạch cơ.
Trần Tiểu Cường nói xong thì cúi người xuống định nhặt viên gạch kia lên, nào ngờ tay cậu vừa mới chạm vào một cái thì viên gạch kia lập tức vỡ nát thành bột ngay trong tay của cậu.