Hoàng Húc và Lương Cường cúi gằm mặt đứng ở trước mặt Lý Thắng.
- Hai người bị cái gì vậy hả? Không phải tôi bảo hai người bắt con ranh đó tới đây à? Sao lại cúi gằm mặt xuống như con gà trống đá thua thế? Rồi con ranh kia đâu?
Lý Thắng vỗ lên mặt bàn, nghiêm giọng nói.
- Thị trưởng Lý, con nhóc đó không phải dạng vừa đâu, ông... đừng nên dây vào nó thì hơn.
Hoàng Húc đánh bạo nói thẳng.
- Bốp!
Lý Thắng đập xuống bàn một cái thật mạnh:
- Thư ký Hoàng, cậu đang nói bậy bạ cái gì thế hả? Chẳng lẽ cậu bảo tôi phải nhịn một con ranh như nó à?
- Thị trưởng Lý à, không phải thế đâu, con ranh đó thật sự rất lợi hại, hôm nay tôi bị trúng chiêu của nó mấy lần luôn.
Hoàng Húc lau mồ hôi lạnh, kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra.
- Tài xế Lương, cậu ta nói có thật không?
Lý Thắng hỏi lại Lương Cường.
Lương Cường gật đầu thật mạnh.
- Có phải cậu cũng cho rằng tôi không nên dây vào nó không?
Mặt của Lý Thắng sa sầm:
- Chẳng qua là nó chơi mấy chiêu thôi mà đã dọa hai người sợ đến thế rồi, đúng là vô dụng mà, chờ xem tôi chỉnh con ranh đó thế nào đây.
Gã bấm số điện thoại của phó cục trưởng cục cảnh sát mà gã quen thân là Trần Đức Nhân:
- Cục trưởng Trần à, nếu tôi muốn dọa một người, nhốt nó vào tù thì phải làm gì đây?
- Chuyện này dễ thôi ấy mà.
Trần Đức Nhân thấy phó thị trưởng Lý tiền độ vô hạn gọi điện thoại cho mình thì mừng rơn, vội vàng kể hết mấy kinh nghiệm tích lũy bao nhiêu năm nay của ông ta ra:
- Chúng ta có thể đặt sẵn máy quay, tìm vài người đến khiêu khích nó, để nó nhịn không được mà ra tay đánh cảnh sát bên phía chúng ta, sau đó chúng ta đã có chứng cứ kiện nó hành hung nhân viên cảnh sát rồi bắt nó lại. Nếu như muốn làm lớn chuyện hơn một chút thì để mấy nhân viên cảnh sát bị đánh giả bộ như bị thương nặng hay bỏ mạng, thì có thể đẩy vụ án lên thành vụ án hình sự có tính chất nghiêm trọng, trực tiếp phán nó ở tù chung thân hoặc tử hình.
- Ha ha, cục trưởng Trần, ông lắm kinh nghiệm thật đấy, tôi đang cần nhân tài như ông đây.
Lý Thắng cười lớn, khen ngợi Trần Đức Nhân.
Trần Đức Nhân nghe thấy thế thì mừng rỡ, lập tức xun xoe nịnh nọt:
- Tôi xin dốc hết sức làm việc cho thị trưởng Lý, giúp thị trưởng Lý giải quyết hết toàn bộ những chướng ngại vật.
- Nhưng con ranh kia chỉ mới có mười lăm tuổi thôi, có thể không thể tử hình được, thế thì phải làm sao cho phải đây?
Lý Thắng hỏi.
- Mới mười lăm tuổi thôi sao?
Trần Đức Nhân không thèm suy nghĩ, nói thẳng luôn:
- Mặc kệ nó bao nhiêu tuổi cũng thế, chỉ cần bước vào cục cảnh sát này thì chúng ta muốn làm gì nó cũng được, nếu như thị trưởng Lý thật sự muốn nó chết thì cứ tạo một sự cố gây mấy mạng là được thôi ấy mà. Nếu như chỉ muốn tra tấn nó một phen thì chúng tôi có nhiều cách lắm, bảo đảm khiến ngài vừa lòng.
- Ha ha!
Lý Thắng cười lớn:
- Cục trưởng Trần ông đúng là lắm kinh nghiệm thật, có ông làm việc thì tôi có thể yên tâm được rồi.
- Cảm ơn thị trưởng Lý đã khen, nhưng không biết thị trưởng muốn đối phó con nhóc nào thế?
Trần Đức Nhân thấy Lý Thắng hài lòng thì vui mừng hỏi lại.
- Một con bé học sinh trong trường trung học Nam Thành ấy mà, tên là Dương Tử Mi, nghe nói nó còn là một thầy tướng nữa, ông nghĩ cách bắt nó vào cục cảnh sát giúp tôi đi, có thể nói là nó đả thương mấy người bạn Nhật Bản, làm tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng của nhân dân Hoa Hạ chúng ta, nó còn cướp đồ của người ta nữa, có thể gán cái tội cố ý gây thương tích và cướp của, gây nguy hại đến an ninh quốc gia cho nó, để xem nó còn làm được gì.
Lý Thắng hừ lạnh nói.
- Thị trưởng Lý, ông vừa bảo nó tên Dương Tử Mi sao?
Trần Đức Nhân vừa nghe thấy cái tên này thì giật mình một cái.
- Ừ, đúng là Dương Tử Mi đấy, thì sao nào?
Ngữ khí của Lý Thắng có phần bực dọc:
- Không phải ông cũng giống như mấy kẻ ngu dốt kia, sợ hãi thân phận thầy tướng của nó đấy chứ?
- Cái này... không phải thế, mà là bối cảnh của nó...
Trần Đức Nhân nghĩ tới ngày đó Dương Tử Mi bị nhốt lại, kết quả dẫn tới phía quân đội và Thanh Long hội, sắc mặt lập tức thay đổi, thầm mắng mình lắm mồm, ban nãy còn dám nghĩ cách giúp cho Lý Thắng.
Lỡ như việc này bị truy cứu ra đến ông ta thì người toi đời sẽ là ông ta ấy chứ.