Lý Thắng cắn chết cũng không chịu thừa nhận, dù sao thì Dương Tử Mi cũng không có chứng cứ chứng minh là do ông ta ra lệnh cho đám trật tự đô thị và cảnh sát kia.
- Ha ha, chẳng lẽ ông không biết nói láo sẽ bị quỷ cắt lưỡi à?
Dương Tử Mi cười lạnh nói.
- Tôi... không làm chuyện gì trái với lương tâm thì cần gì phải sợ ma quỷ chứ?
Lý Thắng vẫn còn cố mạnh miệng.
- Được rồi.
Dương Tử Mi âm thầm kết chú triệu hoán ma quỷ lên, tiếp tục bán khí âm sát vào thẳng trong đầu của Lý Thắng, khiến cho ông ta nhìn thấy tần số của của quỷ hồn.
Lý Thắng đột nhiên cảm giác toàn bộ văn phòng trở nên lạnh lẽo, sau đó có rất nhiều quỷ hồn mặt xanh môi trắng bay vào từ cửa lớn lẫn cửa sổ của văn phòng, bộ dạng trông vô cùng quái dị và đáng sợ.
- Trả nhà lại cho tôi, trả mạng lại cho tôi!
Một bà cụ toàn thân bị cháy đen thui kêu lên đầy u oán, giơ bàn tay lạnh buốt ra siết lấy ông ta.
Những quỷ hồn khác cũng giương nanh múa vuốt lay lắt đi tới, lôi kéo tay chân của ông ta...
Ông ta không thể cục cựa được, thân thể giống như bị xé rách, vô cùng đau đớn...
- Đừng mà, đừng mà!
Ông ta sợ hãi hét lớn, vung tay hất những quỷ hồn kia ra.
Nhưng những quỷ hồn kia giống như phát cuồng lên, thậm chí còn thè cái lưỡi dài thòn lòn của mình ra liếm mấy vết máu trên người của ông ta...
Toàn thân ông ta lạnh lẽo và đau đớn như rơi vào trong hầm băng.
Hơn nữa, ông ta phát hiện càng lúc càng có nhiều quỷ hồn tập trung về nơi này như được triệu hoán, coi ông ta như đồ ăn ngon, bổ nhào về phía ông ta...
- A!
Ông ta kêu thảm lên.
Dương Tử Mi đã sớm giăng kết giới xung quanh gian phòng này rồi, người bên ngoài không thể vào được, cũng không thể nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì ở bên trong, nên cứ để mặc cho ông ta gào lên thảm thiết.
Tố chất tâm lý của Lý Thắng có mạnh cỡ nào đi nữa thì lúc này cũng muốn phát điên.
Ông ta nhìn Dương Tử Mi cười lạnh ngồi bên cạnh nhìn ông ta, thế là ông ta vội dàng dập đầu cốp cốp xuống mặt đất, van xin cô:
- Tôi thừa nhận tất cả những việc đó đều là do tôi làm, sau này tôi sẽ không dám nữa, không bao giờ dám làm thế nữa, cô hãy mau đuổi hết đám ma quỷ này đi cho tôi đi.
- Lại dập đầu thêm ba cái nữa đi.
Dương Tử Mi lạnh lùng nói.
Lý Thắng lại nghe lời dập đầu thêm ba cái.
Lúc này mạng sống mới là to nhất, tôn nghiêm gì đó ông ta cũng có thể bỏ được.
Dương Tử Mi dùng bùa đuổi quỷ ra, những quỷ hồn kia lập tức tán đi, nhiệt độ trong căn phòng này đột nhiên tăng lên mấy lần.
Nhưng Lý Thắng vẫn cảm giác trán và toàn thân lạnh lẽo, chỉ là không nhìn thấy ma quỷ nữa mà thôi.
Ông ta liếc mắt nhìn quanh, xác định thật sự không còn bất kỳ quỷ hồn nào nữa thì mới thở hắt ra một hơi.
Dương Tử Mi cũng giải khí âm sát trên đầu gối của ông ta đi.
Thân thể của ông ta run rẩy, từ từ đứng dậy, mắt thì vẫn nhìn về phía Dương Tử Mi, nhưng bên trong lại ngập tràn vẻ sợ hãi.
- Cô... rốt cuộc cô là người hay là quỷ?
Giọng của ông ta run rẩy, lắp bắp hỏi.
- Có thể nói là người, cũng có thể nói là quỷ.
Dương Tử Mi không hề nói dối, bởi vì bản thân cô cũng không thể xác định được bản thân mình là gì, nếu như nói mình là người thì trên lưng lại gánh vác cả quỷ hồn của đời trước nữa.
- Có... có nghĩa là sao?
- Không có gì hết, nhưng tôi muốn cảnh cáo ông, nếu như ông còn dám tiếp tục động tới tôi hay người nhà của tôi thì ông sẽ chết rất thê thảm đấy.
Đôi mắt vốn ngập tràn ý cười của Dương Tử Mi lúc đột nhiên trở nên lạnh lẽo và bén ngót, cô lạnh lùng nhìn về phía Lý Thắng, khiến cho ông ta bất giác rùng mình.
- Tôi... tôi không dám nữa đâu.
Lý Thắng cũng không phải kẻ ngu, trải qua bài học lần này, ông ta đã tự mình cảm nhận được sự lợi hại của Dương Tử Mi.
Ông ta mà còn chọc vào cô nữa thì chẳng phải là tự tìm đường chết à?
- Còn nữa, tôi đã hạ lời nguyền âm sát ở trong ấn đường của ông rồi.
Ánh mắt của Dương Tử Mi trở nên lạnh lẽo:
- Nếu như ông mà dám làm gì nữa thì tôi sẽ dẫn phát lời nguyền đó ra, khiến ông bị lệ quỷ quấn thân mà bỏ mạng.
Nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ khi bị lệ quỷ quấn thân ban nãy, Lý Thắng lại run cầm cập.