Dương Tử Mi xoa xoa chỗ mông bị ngã đau, đứng thẳng người dậy, nhìn xung quanh. Thấy mình vẫn đứng dưới cột đèn nhấp nháy như cũ, nhưng có điều lúc này không giống với lúc nãy.
Vừa nãy cô giống như đang đứng ở trong một vùng tĩnh mịch vậy, xung quanh không có bất cứ âm thanh gì phát ra.
Nhưng bây giờ, cô mơ hồ cảm thấy có gió đêm lành lạnh quấn lấy chân mình.
Lẽ nào cô đã ra khỏi cái nơi ma quỷ kia rồi?
Cô thử đi mười mấy bước, quả nhiên thuận lợi đến được một cái đèn đường khác.
Thật sự là đi ra ngoài rồi!
Cô kích động đến mức tim đập mạnh, nghĩ đến bước cuối cùng không khống chế được nội tâm của mình, quay đầu nhìn một cái, suýt nữa bị cuốn vào vòng xoáy giống hố đen kia. May mà có một thứ màu trắng giống đuôi hồ ly xuất hiện quấn lấy eo mình, kéo mình ra ngoài.
Lẽ nào Tuyết Hồ đã quay lại?
Cô đưa mắt nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng Tuyết Hồ.
- Tuyết Hồ, Tuyết Hồ, cậu ở đâu?
Dương Tử Mi lớn tiếng gọi.
Ngõ nhỏ tĩnh lặng, không ai trả lời cô, càng không thấy bóng dáng Tuyết Hồ.
Lẽ nào vừa rồi lại là ảo giác?
Cô cúi đầu ngửi quần áo phía hông của mình.
Không sai, trên quần áo còn vương lại mùi nhàn nhạt đặc trưng của Tuyết Hồ.
Điều này chứng tỏ mình không gặp ảo giác, vừa rồi chính Tuyết Hồ đã cứu mình.
- Tuyết.. Hồ...
Cô lớn tiếng gọi:
- Cậu mau ra đây, tôi rất muốn gặp cậu!
Thật lâu sau, vẫn không có bất kì lời đáp nào.
Lòng Dương Tử Mi vừa tràn trề hi vọng, lại lập tức rơi vào đáy cốc, chán nản đi ra khỏi ngõ ngỏ, nhìn bên ngoài đường lớn xe cộ tấp nập, dường như đã trải qua mấy đời.
- Meo meo...
Con mèo đen dẫn đường cho cô ra khỏi chỗ ma quỷ kia không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt cô, kêu một tiếng.
Dương Tử Mi khom người ôm nó lên:
- Cảm ơn mày, Tiểu Hắc.
- Meo...
Mèo đen nháy mắt kêu một tiếng.
Dương Tử Mi vuốt ve bộ lông bóng loáng màu đen kia, nghĩ đến Tuyết Hồ, đau lòng, thấp giọng nói:
- Nếu như mày là Tuyết Hồ thì tốt biết mấy. Có phải vừa nãy mày cũng thấy Tuyết Hồ cứu tao đúng không? Cậu ta rõ ràng là đã xuất hiện, tại sao giờ lại không hiện thân để gặp tao?
Mèo đen không đáp, chỉ nằm trong lòng cô, yên lặng không nói lời nào.
- Tiểu Hắc, không phải vừa nãy mày có thể dùng tâm ngữ nói chuyện với tao sao? Bây giờ sao không nói nữa? Nói chuyện với tao đi, gần đây tao cô đơn quá.
Dương Tử Mi vỗ vỗ đầu mèo đen nói.
- Meo...
Mèo đen phát ra âm thanh đặc trưng của mèo tinh nhưng cũng không dùng tâm ngữ nói chuyện với cô.
- Sao mày lại không nói lời nào? Sao mày lại đi vào nơi kì quái như thế? Chỗ đó rốt cuộc là cái không gian gì? Hẳn không phải là quỷ đả tường chứ?
Dương Tử Mi tiếp tục hỏi.
- Meo...
Con mèo tiếp tục kêu như vậy, không dùng tâm ngữ.
Dương Tử Mi bất đắc dĩ, đành phải ôm nó tiếp tục đi về phía trước.
----
Về đến dưới nhà mình, Dương Tử Mi thả mèo đen xuống, vỗ đầu nó nói:
- Bà nội tao dị ứng với lông mèo, tao không thể mang mày vào nhà được, nếu mày muốn theo tao thì bây giờ cứ đợi ở đây, đợi tao xuống rồi đưa mày đến chỗ tao ở.
Mèo đen mở to mắt trầm lục nhìn cô, không nói gì.
Dương Tử Mi cũng nhìn nó, rồi lên nhà.
- Nữu Nữu, mấy ngày nay, rốt cuộc con đi đâu thế?
Mẹ vừa nhìn thấy cô, lo lắng tiến lên kéo tay cô hỏi:
- Bố con đi đến chỗ con ở tìm con, bạn con nói đã ba ngày con không về nhà. Gọi điện thoại thì không có tín hiệu, bố con lo lắng con bị cảnh sát bắt đi rồi, nhờ người tìm con khắp nơi cũng không thấy con, ông ấy vô cùng sợ hãi, sợ con bị…
Hoàng Tú Lệ nói, âm thanh nghẹn ngào nói không nên lời…