Một tiếng lửa đốt giấy vang lên, tờ giấy màu vàng vốn dán trên tay Thiết Trụ không lửa mà cháy, một luồng khí đen từ cánh tay bốc lên.
Hoàng Anh Kỳ sợ đến mức nhảy lên, vừa định tiến đến dập lửa thì bị Sadako bên cạnh ngăn lại.
Dương Tử Mi biến đổi ngón tay, bắn ra băng chú, phủ trên cánh tay Thiết Trụ.
Chỉ thấy màu đen thui trên cánh tay biến mất, cánh tay hồi phục lại màu da ban đầu, chỉ còn lại vết bầm xanh nhàn nhạt, xem ra không có gì đáng ngại.
Cảm giác lạnh lẽo thấu xương lúc đầu bao phủ toàn thân Thiết Trụ cũng lập tức biến mất, cậu bé cũng không khóc nữa.
Hoàng Anh Kỳ trợn mắt há mồm nhìn sự biến đổi trước mắt, giống như thầy phù thuỷ đang biến đổi ma pháp, làm người ta khó mà tin được.
- Thiết Trụ, con thấy sao rồi? - Ông ta vội vàng cầm lấy cánh tay con trai lên xem rùi hỏi.
- Bố, con không lạnh, không đau nữa.
Thiết Trụ mang vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Dương Tử Mi:
- Bố, chị này có phải tiên nữ không?
- Chị ấy là chị họ của con.
Hoàng Anh Kỳ thấy con trai mình không có chuyện gì, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
- Chị ấy là chị họ con? Thật là thần kì, chị họ sẽ không phải là tiên nữ hạ phàm chứ? - Thiết Trụ mở to hai mắt, vui vẻ hỏi.
- Không phải đâu, chị là người bình thường.
Dương Tử Mi cười, nhìn cánh tay cậu bé hỏi:
- Tay em bị thiêu cháy ở nơi nào?
- Ở bên kia.
Triết Trụ chỉ vào một phiến đá hơi nhô ra trên mặt đất:
- Vừa nãy em định chuyển phiến đá kia đi thì nó đột nhiên bốc lửa lên, cháy xém vào người em, khi bị lửa đốt em cảm thấy rất lạnh.
- Thiết Trụ, con bị làm sao thế? Bị đốt cháy thì phải rất nóng chứ, sao lại lạnh được? - Hoàng Anh Kỳ ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
- Bố! Con lạnh thật mà... rất lạnh. Giống như chạm vào băng vậy. - Thiết Trụ thấy cha không tin mình, ấm ức nói.
- Cậu, bị Minh Hoả thiêu và lửa bình thường chúng ta thấy không giống nhau. Lửa bình thường dùng nhiệt độ cao đốt cháy, còn Minh Hoả do âm sát khí gây ra. Cho nên sẽ khiến người ta có cảm giác lạnh.
Dương Tử Mi giải thích:
- Nếu như không kịp thời cứu chữa, nó sẽ dần dần thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng mà chết.
Hoàng Anh Kỳ nghe xong, thân mình run rẩy, âm thầm thấy may cho con mình gặp được quý nhân. Nếu không, ai mà hiểu được lửa bình thường với Minh Hoả đây?
Dương Tử Mi đứng dậy đi đến chỗ Thiết Trụ bị đốt cháy, chỉ thấy một phiến đá màu đen lộ ra ngoài hơn phân nửa, bùn đất xung quanh cháy đen, lộ ra âm khí quỷ dị.
Cô xem xét cẩn thận, phát hiện mặt phiến đá kia mơ hồ có khắc một chữ hợi bằng chữ cổ, hơn nữa còn phát hiện vết máu trên đó rất lâu rồi.
Cô hơi nheo mi mắt lại.
Phiến đá này vốn không phải màu đen, mà nó là do rất nhiều máu nhuốm vào, sau đó trải qua thời gian dài mới biến thành màu đen.
Phiến đá bị nhuốm máu, Minh Hoả.
Cô đột nhiên nghĩ đến một sư phụ từng nói về Hoả Diễm cục.
Hỏa Diễm cục này là một loại mộ cục cực kì âm độc, linh hồn con người là thuần âm. Gặp nước thì mạnh, gặp hỏa thì yếu. Mà bố pháp của Hoả cục này chính là dùng máu người khắc tên các chi có trong mười hai địa chi. Gồm: tỵ, ngọ, mùi, hợi, tí, sửu lên phiến đá, sau đó chôn xung quanh ngôi mộ. Trong đó tỵ, ngọ, mùi chôn bên trong, hợi, tý, sửu chôn bên ngoài. Trong “Địa chi tam hội” tỵ, ngọ, mùi là tam hội hỏa phương Nam; hợi, tý, sửu là tam hội hỏa phương Bắc.
Ngôi mộ bị bày bố Hoả Diễm cục, linh hồn chủ nhân ngôi mộ sẽ bị nhốt trong mộ không thể đầu thai, phải vĩnh viễn chịu đựng lửa đỏ dày vò nung đốt. Nói đơn giản, loại mộ cục này chính là “Vô gian luyện ngục” - địa ngục nhân tạo.
Cho dù chủ nhân ngôi mộ khi còn sống có tích đức hành thiện hay không. Thì sau khi chết, sẽ mãi mãi phải chịu đựng dày vò thống khổ trong địa ngục nhân tạo này.