Lương Quế Lan che giấu chán ghét trên mặt, tiếp tục trưng bộ dạng tươi cười hỏi:
- Nữu Nữu nhà chị làm sao lại giỏi như vậy?
Con gái được khen khiến Hoàng Tú Lệ vừa kiêu ngạo lại vừa ngại ngùng, vội vàng phất tay nói:
- Nữu Nữu cũng không giỏi lắm đâu, chỉ là hiểu biết hơn một chút so với mấy bé gái cùng tuổi thôi.
- Đúng thế, phải hiểu biết hơn một chút để biết được cách moi tiền của mấy người giàu có chứ. Nhị Nha nhà em bộ dáng ngốc nghếch, tương lai vẫn nên chăm chỉ học hành để tìm kiếm việc làm, không thể học theo Nữu Nữu cách để hầu hạ kẻ có tiền được. - Lương Quế Lam trào phúng nói.
Coi như Hoàng Tú Lệ là người thành thật không có lòng dạ hẹp hòi thì cũng nghe ra được ẩn ý trong lời nói này.
Bà thật sự không ngờ người em dâu này thế mà lại ám chỉ con gái mình đi làm người tình cho bọn nhà giàu, so với nhục nhã thì nó khiến bà tức giận đến run rẩy cả người.
- Quế Lan, em có ý gì? - Bà tức giận chất vấn Lương Quế Lan.
- Có ý gì? Chị à, em không hề có ý gì hết.
Lương Quế Lan đầy mặt vô tội nói:
- Em chỉ nói Nhị Nha nhà em lớn lên bình thường, thủ đoạn cũng không có, sau này chỉ có thể đi làm công ăn lương, không giống như Nữu Nữu nhà chị, chỉ biết sống bám vào tiền của người khác.
Đừng nói tới Hoàng Tú Lệ, ngay cả Dương Tử Mi nghe thấy cũng vô cùng tức giận.
- Mợ ba, mợ nói tôi đi làm người tình cho bọn nhà giàu để kiếm tiền? - Dương Tử Mi lạnh lùng hỏi.
Lương Quế Lan bị cặp mắt lạnh lẽo sắc bén kia đảo qua khiến cho hơi run rẩy,vội vàng trốn tránh ánh mắt kia, cúi đầu nói:
- Mợ không có nói như thế, có điều nếu con nói vậy mợ cũng không biết làm sao. Bộ dáng con như thế ngoại trừ việc đi bán sắc thì mợ cũng không tin gia cảnh có thể khá lên được.
- Quế Lan! Mợ... mợ... mợ… - Hoàng Tú Lệ tức đến mức ngất xỉu, toàn thân run rẩy, hơi thở bắt đầu không thông.
Dương Tử Mi vội vàng đỡ lấy mẹ, truyền cho bà ít chân khí, Hoàng Tú Lệ dần hô hấp bình thường.
- Lương Quế Lan, tại sao mợ lại bất lương như vậy? Dám phỏng đoán cháu mình làm việc đấy, mợ thật quá đáng. Nữu Nữu nhà chúng tôi con người ngay thẳng, làm việc chính đáng, tuyệt đối không làm cái việc dơ dáy giống như mợ nói.
Hoàng Tú Lệ kéo tay Dương Tử Mi tức giận nói:
- Nữu Nữu đi thôi, chúng ta về nhà cậu họ, xem ra nhà nào đó cũng không cần tới thăm nữa, chúng ta không quen biết loại họ hàng này.
Dương Tử Mi nhìn mẹ mình tức giận đến run rẩy, âm thầm thở dài.
Mẹ có thể chịu đựng được việc anh trai và chị dâu bài xích, kỳ thị mẹ nhưng lại không thể chịu được việc người khác nói xấu vu oan giá họa cho mình.
Dương Tử Mi nhếch khóe miệng cười, nhìn Lương Quế Lan nói:
- Mợ ba à, không phải là tôi nói lời nguyền rủa ác độc nhưng nhìn tướng mạo mợ thì tôi biết Nhị Nha nhà mợ tương lai cũng sẽ đi theo con đường mà mợ vừa gán lên đầu tôi, thậm chí còn thảm hại hơn.
- Mày nói cái gì?
Lương Quế Lan vừa nghe Dương Tử Mi nói thế lập tức nổi trận lôi đình:
- Nhị Nha nhà tao vừa thuần khiết vừa nghe lời như thế, mày thế mà lại nguyền rủa ác độc với nó như vậy.
- Tôi không nguyền rủa, mà bởi vì nó không đủ khẩu đức tâm đức nên tương lai mới rơi vào vận mệnh bi thương đến vậy, nếu trách chỉ trách người làm mẹ như mợ không tích âm đức cho con. - Dương Tử mi cười lạnh nói.
Hoàng Tú Lệ vừa nghe thấy liền siết chặt tay Dương Tử Mi:
- Nữu Nữu, đó là em gái có quan hệ huyết thống với con, con không nên…
- Mẹ, chuyện này thật sự không liên quan đến con, đấy là con nhìn tướng mạo của mợ ba mà đoán được vận mệnh bi thảm của em nó.
Dương Tử Mi nhẹ nhàng trả lời.
Lời Dương Tử Mi nói là thật, cô còn không ác độc đến mức vì một lời của mợ ba mà đẩy nghiệp chướng về hướng cô bé vô tội kia.
Thật sự là cô nhìn ra được vận mệnh con gái Lương Quế Lan từ mi giác tối đen của bà ta, mọi thứ không liên quan đến cô.