- Trước kia, ông là người thân thiết với bà nội con nhất, sao ông có thể quên bà nội con chứ?
Tăng Thiên Hoa nhìn Dương Tử Mi.
- Con còn chưa nói cho ông cậu tên của con đâu?
- Ông cậu, con tên là Dương Tử Mi, trong nhà đều gọi con là Nữu Nữu.
Dương Tử Mi trả lời.
- Nữu Nữu, hay... hay... hay lắm!
Tăng Thiên Hoa liên tục gật đầu, đưa tay sờ đầu cô.
- Qua bên kia ngồi với ông cậu đi! Con hãy kể thật chi tiết về nhà con cho ông nghe, được không?
Dương Tử Mi gật đầu. Đây chính là người anh họ mà bà nội cô để ý, cô không thể tùy ý qua loa được, hơn nữa cô cũng muốn biết chuyện trước kia của bà nội nữa.
Hai người tiến vào một phòng trong một quán trà phong cách cổ và thanh nhã. Phục vụ của quán trà lập tức bước lên đón tiếp.
- Xin chào Tăng lão, mấy ngày rồi không gặp ông, mời ông ngồi!
Tăng Thiên Hoa gật đầu, ngồi xuống với Dương Tử Mi.
- Tăng lão, đây là cháu gái của ông à? Tôi chưa từng gặp qua cô gái nào đáng yêu như vậy đâu! Nhìn còn trong sáng hơn cả bạch ngọc nữa, Tăng lão đúng là có phúc khí!
Phục vụ liên tục nịnh hót. Tăng Thiên Hoa không có giải thích gì cả, thậm chí trên mặt ông còn biểu hiện ra vẻ sung sướng. Tuy Dương Tử Mi không phải cháu gái của ông, nhưng cô bé lại là cháu gái của Tăng Tuệ nên với ông cô bé cũng là cháu gái của ông vậy.
Phục vụ thấy Tăng Thiên Hoa không muốn nói nhiều thì nhanh chóng pha xong một bình Long Tỉnh Tây Hồ rồi lui xuống đón tiếp khách hàng khác.
Tăng Thiên Hoa uống một ngụm trà, ông nhìn Dươg Tử Mi, càng nhìn ông càng hài lòng, càng cảm thấy giống em họ Tăng Tuệ của ông.
- Nữu Nữu, hiện tại gia đình con đang ở đâu?
Tăng Thiên Hoa từ tốn hỏi Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi cũng nói sơ qua về tình huống gia đình mình một lần, đương nhiên là cô không có nói về bản thân cô mà chỉ kể chuyện gia đình mình vẫn luôn ở trong thôn năm nay mới bắt đầu chuyển lên thành phố.
Vừa nghe kể là em họ mình cư nhiên lại giống như phụ nữ nông thôn sống khổ cực từng ngày thì đôi mắt Tăng Thiên Hoa đỏ lên.
- Tiểu Tuệ của chúng ta là thiên kim tiểu thư mười ngón tay chưa bao giờ dính bùn đất, sao có thể sống như người hầu còn phải đi làm ruộng nữa?
Dương Tử Mi cười khổ một tiếng.
- Trong trí nhớ của con, bà nội giống như phụ nữ nông thôn, xuống ruộng làm việc, lên núi đốn củi, nhóm lửa nấu cơm, tay chân vừa thô vừa đen giống những nông phụ khác. Chỉ có một điều là quần áo của bà sạch sẽ hơn và bà cũng không mở yết hầu chửi đổng khi khó chịu như những người phụ nữ kia.
Nghe cô kể như vậy thì trái tim Tăng Thiên Hoa siết chặt, đứng phắt dậy nói với Dương Tử Mi.
- Nữu Nữu, bây giờ con lập tức dẫn ông tới nhà con đi! Ông muốn đón Tiểu Tuệ đi hưởng phúc, ông không thể để bà ấy sống khổ cực như vậy nữa!
Dương Tử Mi nhìn bộ dạng vội vàng của Tăng Thiên Hoa thì hiểu ông ấy thật sự xót thương bà nội, cho nên đứa tay kéo ông ngồi xuống.
- Bây giờ gia đình con sống tốt hơn rồi! Bà nội cũng không cần phải làm việc nhà nông nữa, bà chỉ cần ở trong nhà nấu cơm thôi ạ!
- Nấu cơm cũng không được! Tăng gia chúng ta là danh môn vọng tộc, con gái Tăng gia chính là thiên kim đại tiểu thư, họ tuyệt đối không cần phải làm những việc vừa khổ vừa cực như thế!
Tăng Thiên Hoa nói, Dương Tử Mi thì đổ mồ hôi hột.
"Ngay cả nấu cơm cũng không thể làm thì chắc là gia tộc của bà nội rất lợi hại! Sinh ra trong một gia tộc lớn như vậy, là thiên kim đại tiểu thư có được ngàn vạn sủng ái thì tại sao bà nội lại chạy xuống thôn Dương, còn gả cho loại người như ông nội nữa? Đúng là không thể hiểu nổi rốt cuộc bà nội có nỗi khổ gì trong đó?"