Trong tưởng tượng của Dương Tử Mi, bà nội ngoại trừ bên ngoài tỏ ra nôn nóng, dường như chưa từng khóc thương tâm như vậy… Giống như người đang khóc kia không phải là bà vậy.
Nghe thấy bên kia điện thoại, trong tiếng khóc vừa mềm mại vừa đau lòng nức nở, Dương Tử Mi thấy rất khó chịu.
Một người từ bỏ mọi thứ quen thuộc, bỏ lại người thân, mai danh ẩn tích ở bên một người đàn ông thô lỗ. vô học. tham lam. keo kiệt ở một thôn vùng núi, sự đau khổ phải chịu đựng phải lớn thế nào đây?
Cô chưa từng nghiêm túc quan tâm bà nội cần gì, cô cho rằng bà nội chỉ đơn giản cần cơm no áo ấm là đủ rồi.
Hoá ra đó là sai.
Bà nội cũng là người, cũng có thần kinh yếu đuối tâm trạng nhạy cảm, có câu chuyện cũ của mình, có những tình cảm không thể nói hết.
Tăng Thiên Hoa bị tiếng khóc nức nở của bà khiến lòng tan nát.
Dù bây giờ hai người đều đã là người già hơn sáu mươi tuổi, nhưng cách bốn mươi năm không gặp Tăng Tuệ trong suy nghĩ của ông vẫn như một cô gái trẻ tuổi giống Dương Tử Mi ngọt ngào gọi ông là anh Thiên Hoa.
Gen di truyền của nhà họ đa số đều sinh con trai.
Khi đó Tăng Tuệ là cô bé duy nhất của nhà họ. Được trên dưới nhà họ sủng ái, cả nhà đặt bà trong tay sợ hỏng, ngậm trong miệng sợ tan.
Vì đặc biệt sủng ái bà, bà cũng trở thành tiểu thư nổi tiếng nhất thủ đô.
Khi đó, bà mặc một chiếc váy màu hồng, vừa sạch sẽ vừa thanh khiết. Ông chỉ lớn hơn bà một tuổi, so với mấy anh em khác mà nói khoảng cách giữa hai người càng nhỏ hơn. Cùng nhau đến trường, cùng nhau đi chơi, bà đi theo sau ông tiếng to tiếng nhỏ gọi anh Thiên Hoa không ngừng, đó là niềm kiêu hãnh của ông. Mang theo bà ra ngoài, đến chỗ nào cũng nói đây là em gái bảo bối của tôi, mấy người cũng phải xem nó như bảo bối nếu không tôi sẽ không khách khí với các người.
Nhưng mà…
Tăng Thiên Hoa càng nghĩ càng đau lòng, miệng thì thào kêu to giống như trước kia an ủi bà.
- Tiểu Tuệ đừng khóc, có anh Thiên Hoa ở đây rồi.
Nghe tiếng an ủi quen thuộc, Tăng Tuệ càng khóc to hơn. Vốn dĩ là khóc dồn nén nức nở dần dần buông lỏng tâm trạng mà khóc to.
Dương Tử Mi nghe thấy thế nước mắt chảy ròng…
Cô hận lúc này chính mình không thể ở bên cạnh bà nội để có thể ôm lấy bà.
Tăng Thiên Hoa cũng rơi nước mắt, không ngừng gọi Tiểu Tuệ.
Người ra vào trong quán trà đều nghi hoặc nhìn Tăng Thiên Hoa, lặng lẽ bàn tán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Những người thường đến phố đổ thạch đều biết người này là ông Tăng đổ gia.
Ở phố đổ thạch, Tăng Thiên Hoa vốn nổi tiếng bình tĩnh, ông chưa từng vì chọn không đúng mà uể oải cũng không vì chọn trúng ngọc mà sung sướng. Lần trước ông chọn trúng một khối phỉ thúy xanh trị giá ba trăm vạn mà cũng chỉ tỏ ra bình thường.
Vốn tưởng rằng người như vậy sớm đã luyện được bản lĩnh thản nhiên bình tĩnh trước mọi việc rồi, không ngờ đến còn có thể nhìn thấy cảnh ông vừa nghe điện thoại vừa rơi nước mắt, miệng như đang nỉ non tên của người yêu, không ngừng gọi tên Tiểu Tuệ gì đó. Mọi người trong lòng cảm thán, người sống ở trên đời đúng là chuyện gì cũng có thể gặp.
- Tiểu Tuệ, bây giờ anh Thiên Hoa lập tức đi đón em! Không để em chịu khổ nữa được không?
Đợi đến khi tiếng khóc của Tăng Tuệ yên tĩnh một chút, Tăng Thiên Hoa mới hỏi.
Tăng Tuệ ngừng khóc một chút.
- Không được! Anh Thiên Hoa, lúc trước em để Tiểu Mi đi Quảng Nguyên đã nói rồi, em quen sống ở đây rồi.
- Tiểu Tuệ, em chính là thiên kim tiểu thư của Tăng gia chúng ta. Nếu chú hai mà biết em đã sống khổ sở như vậy, nhất định đau lòng chết mất.