Khi Chu Khiết Oánh ra giá mười vạn để tìm người, cuối cùng cũng có một người nhận lời cô ta.
Con trai vị sư phụ giải thạch này đang nằm viện, trong nhà cần tiền gấp nghe thấy cô ta trả mười vạn, ông chỉ do dự một chút rồi lập tức bước ra nói với Chu Khiết Oánh:
- Tôi làm!
Chu Khiết Oánh nhìn ông ta một cái rồi cau mày.
Vị sư phụ giải thạch này vì có con bị ốm mà mặt mày u sầu, lông mi cụp xuống, mặt vàng như nến, tóc khô xơ xác đầy vẻ xui xẻo.
Đổ thạch cũng là một loại đánh cược, sợ nhất là dính phải xui xẻo.
- Ông thì thôi đi, nhìn là thấy xui xẻo rồi. Đừng làm ảnh hưởng đến vận may của tôi.
Chu Khiết Oánh nói chuyện không chút nể mặt khoát tay.
Khoé môi sư phụ giải thạch kia hơn run lên, cắn chặt răng đi ra ngoài.
- Mười vạn! Cho ai giúp tôi giải thạch!
Chu Khiết Oánh tiếp tục kêu lên.
Thái độ chua ngoa của cô ta với sư phụ giải thạch vừa nãy khiến rất nhiều người bất mãn, nhất các sư phụ giải thạch khác.
Không ai bằng lòng nhận lời cô ta, thậm chí trong lòng còn thầm mong cô ta đổ thua. Tốt nhất đế vương lục biến thành chút màu xanh ở vỏ ngoài.
Dương Tử Mi đứng một chỗ buồn cười nhìn Chu Khiết Oánh.
"Người phụ nữ này, đúng là chỉ biết có mỗi bản thân mà không thèm để người khác vào mắt!"
Chu Khiết Oánh tăng giá lên đến mười lăm vạn mà vẫn không có ai bằng lòng đứng ra.
Vì thế cô ta xoay người nói với Mộ Dung Vân Thanh:
- Mộ Dung tiên sinh, tôi mua đá thô trong cửa hàng của anh, tìm sư phụ giải thạch để giải thạch miễn phí cho tôi là trách nhiệm của anh!
Mộ Dung Vân Thanh không tranh cãi nhiều với cô ta làm gì, gọi một vị sư phụ giải thạch khác lại đây.
- Chu tiểu thư, sư phụ giải thạch trong cửa hàng của tôi ai cũng có mười mấy năm kinh nghiệm. Họ tự có kỹ thuật và ý tưởng của mình với việc giải thạch, không có chuyện làm hư phỉ thuý mong Chu tiểu thư có thể để họ tự do làm việc, nếu không cô tự mình tìm người khác giỏi hơn đi.
Trước kia, ấn tượng của anh với Chu Khiết Oánh không tệ lắm, nhưng hôm nay biểu hiện của cô ta đã khiến anh buồn nôn.
Mặt Chu Khiết Oánh luân phiên đổi màu từ xanh sang đỏ rồi sang trắng.
Cô ta không ngu ngốc, đương nhiên có thể nhận ra ngữ khí và thái độ chán ghét mà Mộ Dung Vân Thanh dành cho mình.
- Được!
Thật sự không tìm được người giải thạch, cô ta đành gật đầu đồng ý.
Sư phụ giải thạch vào vị trí, chuẩn bị bắt đầu giải thạch. Chu Khiết Oánh lại tiếp tục đứng cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ.
- Chu tiểu thư, nếu muốn cô tự mình làm lấy đi!
Sư phụ giải thạch buồn bực nói.
Chu Khiết Oánh đành câm miệng.
Lưỡi dao lại bắt đầu một lần nữa lưu loát làm việc.
Cắt thêm mấy nhát, chợt phát hiện khối phỉ thuý này chỉ là một chút màu xanh dính vào vỏ ngoài. Mỏng như tờ giấy, ở phía sau đều là đá trắng bóng.
- Tôi nhổ vào... Thì ra chỉ là chút màu xanh dính vỏ!
Có người bắt đầu chửi bậy.
- Làm hại tôi mất công chờ!
Chu Khiết Oánh không tin nổi nhìn mảnh phỉ thuý mỏng dính kia, miệng thì thào:
- Chuyện này… sao có thể như vậy? Chuyện này… Sao có thể như vậy? Làm ơn giúp tôi cắt hết nửa đá thô còn lại đi, biết đâu phỉ thuý thật đang ở bên trong.
Sư phụ giải thạch cẩn thận cắt tiếp, đến khi khối đá thô được cắt ra hết cũng không hề nhìn thấy tý màu xanh nào nữa trừ một mảnh màu xanh dính vào vỏ kia.
Chu Khiết Oánh cầm mảnh ngọc màu xanh mỏng manh dính vào vỏ kia kia lên, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy.
Chỗ ngọc dính vào vỏ này tuy là đế vương lục nhưng lại quá mỏng, nhiều nhất chỉ có giá một trăm vạn căn bản không thể so sánh với khối phỉ thuý có nấm mốc kia của Dương Tử Mi được.
- Đúng là xúi quẩy, hoá ra chỉ là chút màu xanh dính vỏ. Làm hại tôi phí công vui vẻ!
Có người bắt đầu chửi bậy.
- Con điếm thối, mày dám làm hại tao mất hết vốn liếng, tao tìm mày tính sổ!
Hoàng Đức Thu nghĩ đến việc mình thua mất hai trăm triệu, trong lòng lập tức run rẩy không nhịn được chửi lớn