Dương Tử Mi trở thành người thắng lớn nhất, danh tiếng lên cao.
Nhưng mấy khối đá thô đều là dùng danh nghĩa Tăng Thiên Hoa để lựa chọn nên không ai nghi ngờ cô biết đổ thạch, chỉ cảm thấy bản lĩnh giải thạch của cô không tồi. Hơn nữa đặt cược rất mạnh tay, giống như có thể tiên đoán trước tình trạng của Chu Khiết Oánh và Hoàng Đức Thu, không giống việc mà một nữ sinh bình thường có thể làm được.
Thần tiên khó mà cắt được ngọc.
Mọi người đều biết, ngay cả những thiết bị hiện đại nhất cũng không thể xác định được trong đá thô có phỉ thúy hay không chứ đừng nói đến mắt thường.
Mọi người lập tức cho rằng người có thể đổ ra khối phỉ thúy có giá trên trời là Tăng Thiên Hoa, lập tức tiếng to tiếng nhỏ gọi Đổ gia lấy lòng ông.
Tăng Thiên Hoa biết rõ, trong bốn khối đá thô giải ra phỉ thúy chỉ có một khối là do ông chọn, chính là khối phỉ thúy loại thủy không tốt kia. Còn lại đều là Dương Tử Mi lựa chọn.
- Nữu Nữu, hóa ra cháu biết đổ thạch à?
Tăng Thiên Hoa nhận ra việc mình dạy bảo Dương Tử Mi lúc nãy trở nên có chút buồn cười.
Ông nằm mơ cũng không nghĩ đến cao thủ đổ thạch thực sự lại là cô mà không phải chính mình, vậy mà ông vẫn ở trước mặt cô múa rìu qua mắt thợ.
- Ông cậu, cháu chỉ biết giải thạch thôi, thực sự chưa từng đổ thạch. Những điều về đổ thạch mà cháu mới biết đều do ông dạy chứ ai.
Dương Tử Mi mỉm cười nói:
- Vừa rồi cháu có thể giải ra phỉ thuý hoàn toàn là do may mắn mà thôi.
Tăng Thiên Hoa nhìn cô.
Ông không phải là trẻ con, đương nhiên không tin những lời cô nói.
Việc dụ dỗ Chu Khiết Oánh đặt hai trăm triệu tiền cược đã chứng minh rằng cô nắm hết mọi việc trong tay, biết rõ chính mình sẽ thắng.
Còn Mộ Dung Vân Thanh dường như cũng biết cô sẽ thắng thế nên mới khoa trương ném ra nhiều tiền đặt cược như vậy.h
"Không lẽ hai đứa nó cấu kết với nhau từ trước?"
Ông cũng nghi rằng, Mộ Dung Vân Thanh là đạo diễn lớn nhất.
Bởi vì có thế nào ông cũng không tin được, một cô bé mười mấy tuổi lại có năng lực lớn như vậy. Cho dù là thiên tài, cũng không thể có thiên tài đổ thạch được vì việc đổ thạch nhất định phải cần đến kinh nghiệm được tích luỹ qua nhiều năm.
- Nữu Nữu, cháu định làm gì với số phỉ thuý này?
Tăng Thiên Hoa cũng không hỏi nhiều nữa, mà nhìn vào số phỉ thuý đã được Mộ Dung Vân Thanh đặt vào trong hộp gấm hỏi.
- Ông cho cháu hai khối phỉ thuý này được không ạ?
Dương Tử Mi chỉ vào khối phỉ thuý vàng và khối bị nấm mốc ăn nói.
- Đây đều là phỉ thuý được giải ra từ số đá thô cháu chọn, đương nhiên là của cháu rồi.
Tăng Thiên Hoa đưa hết phỉ thuý cho cô nói:
- Hai khối còn lại cũng là của cháu.
- Ông cậu, cháu chỉ cần hai khối thôi. Với lại tiền mua đá thô đều do ông trả, cháu chỉ là "Không thủ sáo bạch lang" (*).
Dương Tử Mi cầm lấy khối phỉ thuý vàng và khối phỉ thuý bị nấm mốc ăn nói:
- Cháu tham lam muốn lấy hai khối phỉ thuý quý nhất, mong ông không đừng phiền lòng ạ.
- Hôm nay cháu đã cho ông mặt mũi, không để con bé nhà họ Chu leo lên đầu lên cổ ông ngồi ông đã thoả mãn lắm rồi. Việc có hay không có chỗ phỉ thuý này ông không quan tâm.
Tăng Thiên Hoa một lần nữa đưa hai khối phỉ thuý còn lại đưa cho cô.
- Cháu đừng khách sáo với ông.
- Được rồi, cám ơn ông!
Thấy Tăng Thiên Hoa như vậy Dương Tử Mi cũng không thể chê tiền nhiều, nghe lời nhận đồ.
Đương nhiên cô cũng không thể cất phỉ thuý vào nhẫn trữ vật ngay trước mặt ông cậu được, đành bưng lấy.
- Nữu Nữu, con bé nhà họ Chu sẽ không để yên cho cháu đâu. Thế lực của nhà họ Chu ở Quảng Nguyên không nhỏ, nhất định sẽ tìm cháu gây phiền toái nhưng chỉ cần cháu ở cạnh ông thì ông vẫn có thể bảo vệ cháu bình an được. Hay là cháu dọn sang ở với ông đi, ông cháu mình cùng nhau nghiên cứu đổ thạch!
Tăng Thiên Hoa ngày càng yêu thích Dương Tử Mi, hận không thể lúc buộc chặt cô vào mình, lúc nào cũng có thể khoe khoang cùng người khác giống như phụ nữ khoe trang sức vậy.
-------
(*) Không thủ sáo bạch lang: Ý nói không cần dùng sức lực, vũ khí hay bỏ vốn mà chỉ cần dùng trí tuệ, sự xảo trá để thu được lợi