- Vậy ông gọi điện cho Hoa Sâm nhé, nói chuyện với cậu ta đây. Thường thì cậu ta sẽ ưu tiên suy xét lời của ông trước.
Tăng Thiên Hoa đáp.
Dương Tử Mi chợt nghĩ tới sắc mặt đầy rủi ro của Hoàng Hoa Sâm, vội gọi Tăng Thiên Hoa:
- Ông ơi, đừng vội gọi điện thoại cho bí thư Hoàng. Tạm thời thì chúng ta đừng có dính líu lợi ích gì với ông ta.
- Tại sao?
Tăng Thiên Hoa khó hiểu:
- Ông với cậu ta là thầy trò mà, xưa nay vẫn hợp tác rất tốt. Hơn nữa cậu ta làm quan vẫn có thể xem như khá là thanh liêm, không có nhiều phiền phức lắm đâu.
- Ông cứ nghe lời con trước đã…
Dương Tử Mi lại không thể giải thích với ông cậu rằng mình biết Hoàng Hoa Sâm là người sắp chết. Hơn nữa, hôm nay ông ta suýt nữa thì bị người ta cố ý tông chết. Điều này chứng tỏ ông ta đã đắc tội kẻ không nên đắc tội, có người muốn dồn ông ta vào chỗ chết.
Nếu ông cậu quá thân thiết với ông ta thì khó tránh khỏi sẽ bị người kia xem như cái gai trong mắt mà giết chết.
Một phó bí thư vốn dĩ đang ở độ tuổi trẻ trung khỏe mạnh lại chợt tử vong ngoài ý muốn, nhất định sẽ gây chấn động xã hội. Trung ương không có khả năng yên lặng làm như không thấy, tất yếu phải điều tra rõ ràng những nhân vật và sự việc có dính líu tới ông ta trong thời gian gần đây.
Mình còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có mối làm ăn hàng trăm triệu với ông ta, có thể đoán được sẽ gặp phải phiền phức lớn đến mức nào.
Vì thế, hiện tại bất kể thế nào, cô tuyệt đối không muốn có dính líu chút nào tới Hoàng Hoa Sâm cả. Hi vọng ông cậu cũng đừng có liên hệ với ông ta.
- Sao vậy Nữu Nữu? Nói đi! Ông đang nghe đây!
Có đôi khi, Tăng Thiên Hoa thật lòng không thể đối xử với Dương Tử Mi như là một cô bé vậy.
Cô có thể quyết đoán ném số tiền hai trăm triệu vừa kiếm được ra để làm từ thiện, hơn nữa còn là loại từ thiện thương xót muôn dân thiên hạ như vậy, ông không thể coi khinh cô được.
Hơn nữa, ý tưởng của cô, cũng khiến linh hồn ông rung động!
Ông sống cả đời tầm thường, chỉ cầu danh cầu lợi vì bản thân và gia tộc, chưa bao giờ nghĩ cho người khác.
Bây giờ lại bị ý tưởng của Dương Tử Mi đánh một đòn, cũng khiến ông này sinh ý nghĩ muốn thay đổi cuộc đời mình.
Ước gì nhà rộng muôn ngàn gian!
Lúc còn nhỏ ông đã từng đọc được câu thơ này, nhưng lại chỉ mua mua từng căn nhà từng căn nhà, chưa bao giờ nghĩ rằng còn có rất nhiều người không có chỗ ở ổn định, phiêu bạt khắp nơi, càng cần có một nơi nương tựa.
Dương Tử Mi còn nhỏ tuổi, nhưng đã có lòng dạ rộng lớn đến thế!
Điều này khiến ông cảm thấy xấu hổ.
- Ông cậu, hôm nay bí thư Hoàng suýt nữa bị xe tông, không phải là sự cố giao thông bình thường đâu, mà có người có ý định mưu sát. Điều đó chứng minh thời gian gần đây, những phiền toái mà ông ấy gặp phải không phải bình thường đâu. Nếu trong giai đoạn mấu chốt này, chúng ta lại có dính líu ích lợi với ông ta, thì thật sự không ổn chút nào cả. Huống chi, hai trăm triệu của con lấy từ trong tay Chu Khiết Oánh. Thị trưởng Chu sẽ xem con như cái gai trong mắt. Cuối tháng sáu này sắp đổi nhiệm kỳ mới rồi nhỉ? Nguyên bí thư thị ủy Lý Ninh Kiệt hẳn là sẽ tiến vào tỉnh ủy. Còn thị trưởng Chu và Hoàng Hoa Sâm đều là ứng cử viên đứng đầu cho vị trí này. Nếu Hoàng Hoa Sâm lại dính líu tới chúng ta thì ông ta sẽ có thêm một nhược điểm. Thị trưởng Chu không dồn ông ta vào chỗ chết mới lạ…
Dương Tử Mi phân tích khái quát.
Nhưng cô cũng không hiểu lắm về mối quan hệ chính trị phức tạp, chỉ nói theo ấn tượng đời trước mà thôi.
Khi đó, ông Hồ miệng rộng thường bày quán bói toán chung với cô rất là thích đọc báo giấy, cũng thích bàn luận về tin đồn nhảm của các nhân vật trong giới chính trị những lúc rảnh rỗi. Từ trên là người lãnh đạo quốc gia, đến dưới là trưởng thôn nhỏ bé, ông ta cũng có thể nói bậy nói bạ một trận, hơn chữ phải nói là có đạo lí đầy đủ, ngôn từ thú vị.
Chương 859:
Dương Tử Mi rảnh rỗi cho nên cũng vểnh tai nghe ông ta khoe khoang.
Về trận chiến tranh giành chiếc ghế bí thư của Hoàng Hoa Sâm và Chu Chương, ông ta đã nói đi nói lại không dưới năm lần.
Người thắng làm vua!
Khi đó, Chu Cường không cạnh tranh nổi với Hoàng Hoa Sâm, thậm chí còn bị ông ta xử lí, đi làm thị trưởng ở thành phố B, còn con đường làm quan của Hoàng Hoa Sâm thì suôn sẻ!
Tuy chuyện mà cô nói đến rất đơn giản, Tăng Thiên Hoa cũng không phải không biết cuộc đấu tranh của hai người kia. Nhưng ông lại không biết chuyện bí thư Lý Ninh Kiệt sắp chuyển đến tỉnh ủy. Đến nay còn chưa có tin tức gì truyền ra, sao con bé Dương Tử Mi lại biết?
- Nữu Nữu, ai nói cho con biết chuyện đó? Tống tiên sinh nhà con à?
Tăng Thiên Hoa tò mò hỏi.
- Không phải, con tự đoán được.
Dương Tử Mi đáp lời, nói với Tăng Thiên Hoa bằng giọng rất trịnh trọng:
- Ông à, giác quan thứ sáu của con rất mạnh, ông phải tin vào con. Sở dĩ con có thể thắng vụ đổ thạch hôm nay, cũng là vì giác quan thứ sáu của con! Lúc nãy khi nhìn thấy bí thư Hoàng, con có một cảm giác rất mãnh liệt rằng kiếp nạn của ông ta sắp tới, còn ông thì có khả năng sẽ bị ông ta liên lụy.
- ….
Tăng Thiên Hoa im lặng.
Nếu không có kỳ tích đổ thạch hôm nay, thì nói kiểu gì Tăng Thiên Hoa cũng sẽ không tin tưởng vào lời nói của cô.
Ngay cả những dụng cụ tiên tiến nhất cũng không thể dò xét được có phỉ thúy trong đá thô hay không. Nhưng tỉ suất phán đoán chính xác của cô lại cao tới 50%, thậm chí còn có thể suy đoán đến việc sẽ cắt ra đá phỉ thúy tốt nhất.
Tất cả những thứ đó, không phải chỉ có kỹ năng đổ thạch cao siêu là có thể làm được. Chỉ có một lời giải thích duy nhất, chính là giác quan thứ sáu đáng sợ mà đến nay, khoa học vẫn chưa có lời giải đáp.
Lại nhớ đến một bầy quái thai trong phòng cô!
Đứa trẻ sơ sinh chưa đầy một tuổi đã biết nói chuyện như người lớn, con chó Samoy linh động thông minh, Sadako cho người ta cảm giác không giống như người trên thế gian này.
Có câu tục ngữ nói, vật họp theo loài, người phân theo đàn.
Nhất định là Dương Tử Mi cũng có điểm nào kỳ lạ, nên mới tụ họp chung với đám đó.
Chẳng lẽ là do giác quan thứ sáu mãnh liệt đó?
- Ông cứ nghe con, đừng có liên hệ chặt chẽ với Hoàng Hoa Sâm nữa, cẩn thận bị người ta coi là cái gai trong thịt, có được không? Khó khăn lắm con mới tìm ông được, con không muốn ông sẽ xảy ra chuyện.
Dương Tử Mi nửa là làm nũng, nửa là khuyên nhủ:
- Hơn nữa, chuyện của Hoàng Hoa Sâm, ông không có khả năng nhúng tay vào đó được đâu. Việc bây giờ mà ông cần làm nhất là bo bo giữ mình.
- Ừ, ông nghe con.
Tăng Thiên Hoa nghe cô nói, trong lòng chùng xuống.
Ông cũng không phải là loại người ngây thơ đến mức cho rằng chính trị là một cuộc chiến rất sạch sẽ.
Tăng gia vốn dĩ có được quyền thế ngập trời ở thủ đô, nhưng sau này lại suy bại, cũng là kết quả của đấu tranh chính trị.
Cha ông bị đối thủ đuổi khỏi giới chính trị bằng thủ đoạn dơ bẩn, thậm chí dồn vào chỗ chết. Nếu bốn anh em bọn họ cũng đều làm việc trong ngành chỉ phủ, chỉ sợ cũng khó trốn thoát kiếp nạn ấy.
Ông hiểu rất rõ con người của thị trưởng đương nhiệm Chu Cường. Có thể hình dung bằng ba chữ “ngụy quân tử”.
Người không biết ông ta thì chỉ thấy ông ta ăn mặc giản dị, tướng tá như nông dân, trông thành thật trung hậu, cách nói chuyện cũng trang nghiêm đứng đắn. Ngẫu nhiên còn tham gia một số hoạt động gần gũi với bà con nhân dân, không có giữ dáng vẻ phong thái gì cả. Thế nên họ đều cho rằng ông ta là một người quan tốt, được nhiều lời ca ngợi.
Thực tế, ông ta đã làm không ít chuyện dơ bẩn một cách âm thầm, kể cả những vụ giao dịch tình tiền như lời của Hoàng Đức Thu.
Ngoài ra, hơn hai trăm bộ bất động sản dưới quyền sở hữu của con gái độc nhất Chu Khiết Oánh của ông ta cũng đủ để chứng minh điều này.
Ở trong thế giới của bọn họ, đó là một bí mật sớm được công khai. Chẳng qua là còn chưa có ai vạch trần nó mà thôi.
Chỉ có đám dân chúng ngây thơ lương thiện bị những biểu hiện mặt ngoài che dấu thì mới cho rằng gã “Chu Thanh Thiên” đó là một người quan tốt mà thôi. Thực tế, gã ta chính là một bậc thầy mưu mẹo ăn thịt người không nhả xương!
Chương 860:
Hoàng Hoa Sâm là chướng ngại vật lớn nhất trước mắt Chu Cường.
Ông ta vẫn muốn đẩy Hoàng Hoa Sâm đi.
Nhưng e ngại bí thư thị ủy Lý Ninh Kiệt vẫn che chở cho Hoàng Hoa Sâm, nên ông ta không có cách nào ra tay.
Nếu như Lý Ninh Kiệt thật sự sắp thăng chức, vị trí của ông ta đương nhiên là sẽ dành cho Hoàng Hoa Sâm thay thế. Nói vậy, ở Quảng Nguyên, Chu Cường lại càng bị hạn chế hơn.
Cho nên, ông ta nhất định sẽ không cho phép Hoàng Hoa Sâm suôn sẻ như vậy.
Nhưng không ngờ rằng, ông ta lại muốn giết người.
Sau khi cúp điện thoại của Dương Tử Mi, Tăng Thiên Hoa lâm vào trầm tư.
Hoàng Hoa Sâm là học sinh của ông. Quan hệ giữa hai người rất tốt. Tuy chưa đến mức có gắn kết lợi ích chặt chẽ, nhưng nếu để mặc cho nhà họ Chu độc tài ở đất Quảng Nguyên này, chỉ sợ ông cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh bất lợi.
Bất kể nhìn từ góc độ nào, ông cũng mong muốn Hoàng Hoa Sâm vẫn giữ được địa vị của mình.
Nghĩ đến lời Dương Tử Mi nói Hoàng Hoa Sâm sắp có kiếp nạn, lòng dạ ông cũng trở nên không thoải mái.
Ông ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hoàng Hoa Sâm.
- Hoa Sâm, bây giờ có bận không? Chúng ta gặp mặt đi.
- Vâng. Thầy Tăng, em cũng đang định đi gặp thầy đây!
Hoàng Hoa Sâm nói.
- Đừng đến nhà thầy. Chúng ta gặp ở sơn trang Lục Thủy.
Nghĩ đến lời cảnh cáo của Dương Tử Mi, ít nhiều gì Tăng Thiên Hoa vẫn có chút kiêng kỵ.
Vào thời điểm quan trọng này, nếu Hoàng Hoa Sâm thẳng tiến thêm một bước, thế thì sẽ làm cho kẻ nào đó cảm thấy không vui.
Cho nên, ông lựa chọn sơn trang Lục Thủy làm nơi gặp mặt.
…
Sau khi cúp điện thoại của Tăng Thiên Hoa, trong lòng Dương Tử Mi cảm thấy hơi bất an.
Cô nghi là ông cậu sẽ không nghe theo ý kiến của mình, hẳn là vẫn giữ liên lạc với Hoàng Hoa Sâm.
Cô không quan tâm Hoàng Hoa Sâm có chết hay không.
Cô chỉ quan tâm đến Tăng Thiên Hoa.
Cô không thể trơ mắt nhìn ông cậu yêu thương mình trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh chính trị dơ bẩn này được.
Nghĩ thế, cô mở máy tính của Tống Huyền ra, lên mạng tìm tin tức có liên quan tới Chu Cường.
Nhưng tất cả tin tức trên mạng đều nhất trí khen ngợi gã Chu Cường thoạt nhìn rất có phong thái của Bao Thanh Thiên này.
Dương Tử Mi lựa chọn một tấm ảnh chụp rõ ràng nhất, lấy ra quan sát. Vừa liếc nhìn đã phát hiện ánh mắt của gã ta rất chi là bất chính.
Cho dù một người có thể diễn xuất cao minh tới mức nào, người đó cũng không thể che dấu được ánh mắt trong suốt hay dơ bẩn.
Đương nhiên, người bình thường thì vẫn sẽ bị lừa bởi bề ngoài ngụy trang, nhưng lại không thể lừa gạt được thầy tướng có ánh mắt tinh tường như cô.
Người này đúng là tướng tá trung hậu, nhưng lòng dạ lại như lang sói!
Dương Tử Mi không khỏi cảm thán khi nhìn ảnh chụp của Chu Cường.
Hoàng Hoa Sâm làm đối thủ của một kẻ như vậy, đúng là có mấy phần khó khăn.
- Tiểu Mi, sao em lại có hứng thú với thị trưởng Chu vậy?
Tống Huyền đi tới, đúng lúc nhìn thấy cô đang nhập thần nhìn ảnh chụp Chu Cường, không nhịn được hỏi:
- Chẳng lẽ em muốn hợp tác với ông ta để xây dựng khu chung cư cho người vô gia cư sao? Xưa nay, ông cậu của em với ông ta vẫn có chút không hòa hợp.
- Không phải.
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Em chỉ đang nghiên cứu xem ông ta là loại người nào mà thôi, sẽ gây uy hiếp nào tới ông cậu của em. Em đang tính một quẻ cho ông cậu, phát hiện năm nay ông có một kiếp nạn lớn. Mà kiếp nạn này, rất có khả năng là do Hoàng Hoa Sâm dẫn tới, còn Chu Cường là đạo diễn. Huống chi, hôm nay em vừa chơi xỏ mất hai trăm triệu của con gái Chu Khiết Oánh của ông ta. Tất nhiên, ông ta sẽ càng căm hận ông cậu của em nhiều hơn!
Thật ra thì, Dương Tử Mi hơi hối hận vì trận thách đố với Chu Khiết Oánh, mình đã hành động quá mức theo cảm tính, hơi hung ác.
Mình không có vốn liếng nào ở Quảng Nguyên, cho nên có thể phủi mông chạy. Nhưng mà, cả nhà ông cậu đều ở đây, nếu không thể lật đổ Chu Cường thì ông cậu sẽ gặp phiền phức lớn rồi.