- Chị, đưa em ra ngoài với, ở nhà buồn chết đi được.
Tiểu Thiên nhìn Dương Tử Mi chỉ ôm Liên Y chuẩn bị ra ngoài, để lại nó một mình ở nhà lập tức phản đối quyết liệt:
- Chị không thể bất công như thế, chỉ mang theo con hồ ly Liên Y ra ngoài còn vứt em ở đây phát mốc lên.
- Liên Y biết đọc suy nghĩ, em không biết.
Dương Tử Mi trừng mắt nhìn nó.
Mục đích cô mang theo Liên Y ra ngoài, là để đọc nội tâm Chu Cường, xem hắn ta nghĩ gì.
Có điều, điểm không hay của Liên Y là nó không thể giống Tuyết Hồ có thể tiến hành trao đổi tâm ngữ với cô, mà phải viết chữ, thật sự hơi phiền phức.
Tiểu Ngàn bất mãn “Hừ” một tiếng, quay mặt đi, thể hiện đạng giận cô, không thèm để ý đến cô.
- Đúng là bó tay với em, đi thì đi.
Dương Tử Mi bất đắc dĩ đẩy xe đi.
- Chị muôn năm!
Tiểu Thiên xu nịnh hô vang lên:
- Yêu chị nhất, chị là tốt nhất.
Dương Tử Mi thản nhiên.
Tên nhóc này, cứ như thể cô nhốt nó lâu lắm rồi.
- Sadako, em cùng Tiểu Thiên, Liên Y đi ra ngoài, chị ở lại chăm sóc Tống tiên sinh nhé.
Dương Tử Mi phát hiện, đưa Sadako đi theo thì hơi phiền phức, cô ấy gây sự chú ý quá, tại thành phố lớn Quảng Nguyên, có không ít người Nhật Bản, cô không muốn vì thân phận của một cô gái xinh đẹp mà gây nên sự chú ý của người khác.
- Vâng, chủ nhân.
Sadako ngoan ngoãn gật đầu,
- Tôi sẽ chăm sóc tốt Tống tiên sinh.
- Cảm ơn.
Theo như địa chỉ Tống Huyền cung cấp, Dương Tử Mi tìm thấy nơi ở của Chu gia.
Cô đỗ xe ở một bãi đỗ không xa nơi đó.
Giấu gọn mái tóc dài màu xanh nước biển trong chiếc mũ chống nắng, đeo một chiếc kính đen có thể che được gần hết nửa khuôn mặt, một tay ôm Liên Y, một tay đẩy Tiểu Thiên, bắt đầu đi qua đi lại trước cửa nhà Chu gia.
Ngôi nhà Chu gia ở chỉ là một tầng lầu rất bình thường, bể ngoài so với những hộ dân bên cạnh không có gì khác biệt.
Hơn nữa, đây cũng không phải khu dân cư cao cấp, chỉ là một tiểu khu bình thường.
Đường đường là một thị trưởng mà lại ở một nơi như thế này, nhìn qua có vẻ đúng là thanh chính liêm khiết!
Dương Tử Mi không thể không cảm thấy thán phục tâm tư kín đáo của Chu Cường.
Nếu cô không biết con gái hắn Chu Khiết Oánh trong tay có hàng trăm ngôi nhà thì cô vẫn ngây thơ cho rằng vị thị trưởng này đúng là thanh liêm.
Cô mở thiên nhãn quan sát ngôi nhà của Chu gia, phát hiện phong thủy của ngôi nhà thật sự không tồi.
Hơn nữa ở trên mặt lầu, cát khí màu trắng bay lơ lửng mơ hồ.
Xem ra, trong ngôi nhà này, có một cát vật cực kỳ tốt chấn trạch, từ đó hình thành nên cát khí cực tốt.
Khi Dương Tử Mi đang quan trắc tầng lầu, một chiếc xe Maserati màu trắng từ bên hông cô chạy qua.
Ngồi trên xe chính là Chu Khiết Oánh, chiếc kính đen che đi khuôn mặt sưng đỏ do bị Hoàng Đức đánh.
Chiếc xe dừng lại, Chu Khiết Oánh bước xuống xe.
Cô ta không còn khí sắc tốt đẹp giống như lần đầu gặp mặt mà trở nên vô cùng mệt mỏi.
Chu Khiết Oánh đứng trước xe, nhìn ngôi nhà trước mặt, cô không lập tức bước vào mà từ từ hít một hơi thật sâu.
Vừa mới bước hai bước đã dừng lại, không dám tiến lên.
- Liên Y, đi xem xem cô ta đang nghĩ gì.
Dương Tử Mi nói nhỏ với Liên Y, đặt nó xuống đất.
Liên Y đưa chân bước về phía trước Chu Khiết Oánh.
Nó chỉ có thể đọc được tâm tư trong phạm vi một mét, mà phải đứng chính diện mới được.