>
- Nữu Nữu, con bận việc gì thì cứ làm đi, ông cũng có chút việc cần phải xử lí.
Dù có thế nào, bây giờ Tăng Thiên Hoa cũng muốn tìm đến Y Hồng để chất vấn, hỏi xem rốt cuộc tại sao cô ấy lại làm như vậy.
Hơn nửa năm nay, ông đã cho cô ấy hơn 1000 vạn, lại còn mua cả biệt thự cho cô, cô ấy làm sao có thể vì 100 vạn ấy mà lại ép mình vào chỗ chết như vậy?
Thật không cam tâm!
Dương Tử Mi đã nhìn ra ý nghĩ của ông nhưng cũng không nói gì, để mặc cho ông đi.
Cô trả lại cho ông điện thoại của Y Hồng và của ông, nhìn ông lên taxi quay về bệnh viện.
Bác sĩ xét nghiệm đưa cho cô giấy kê đơn thuốc, còn nói với cô, kiểm tra thấy có thành phần của thuốc ngủ ở trong máu nhưng không có gì nguy hiểm, qua mấy ngày sẽ tự biến mất.
Hoá ra là thuốc ngủ!
Dương Tử Mi thở một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng dòng sức mạnh không biết từ đâu đến ở trong cơ thể của ông ấy cũng khiến cô lo lắng, chỉ mong nó không ảnh hưởng xấu tới cơ thể.
Ra khỏi bệnh viện, cô không về thẳng nhà mà đi đến khu hẻm của thành phố cũ ở phía trước để gặp bà lão.
- Bà ơi, bà có ở đó không?
Cô vừa đi vừa gọi to.
Đã đi khắp mấy cái ngõ nhỏ rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của bà, cô đành chán nản rời đi.
Đi đến cây cầu Chu Giang nối liền thành phố mới và thành phố cũ thì cô nhìn thấy bà đang đứng bên cầu vẫy tay gọi cô.
Dương Tử Mi đi tới, gọi một tiếng:
- Bà, thì ra là bà ở đây ạ?
Bà lão gật nhẹ đầu, không nói một lời, chỉ đưa tay ra, trên tay là viên Tinh Mang Toản lóng lánh sáng chói.
Dương Tử Mi đưa tay cầm lấy viên Tinh Mang Toản.
Trên bàn tay trắng nõn của cô, viên Tinh Mang Toản lấp lánh tĩnh lặng toả ra hào quang màu xanh, một dòng từ trường dễ chịu đi vào trong lòng bàn tay cô, từ từ lan dần ra bốn phía.
Đúng là món đồ tốt!
Dương Tử Mi say mê nhìn ngắm viên Tinh Mang Toản này.
Cho dù là tính chất hay đường nét chạm trổ, tất cả đều đạt đến mức cao nhất của vẻ đẹp.
Một viên Tinh Mang Toản đẹp như vậy, đầy ý nghĩa như vậy, tại sao gia tộc Kimi lại muốn bán đi?
Gia tộc Kimu ở Nhật Bản có địa vị rất cao, tiền tài danh lợi đều không thiếu, không giống như gia tộc Youst vì thiếu tiền mà phải bán đấu giá Ngôi Sao Hoa Hồng Đen.
Còn nữa, tại sao hội Sadako lại khao khát có được nó đến vậy?
Cô có được thứ này thì rốt cuộc là có điều gì tốt?
- Bà ơi, có phải bà đã nói là nếu như con đưa viên Tinh Mang Toản này cho hội Sadako thì con sẽ phải hối hận đúng không?
Dương Tử Mi thử hỏi bà lão.
Lão bà chỉ liếc qua nhìn cô, ánh mắt lại trở nên hết sức sâu thẳm, sâu đến mức không thể thấy được điểm tận cùng.
- Thiên cơ không thể tiết lộ!
Bà lão nói xong liền biến mất trong nháy mắt ngay trước mặt cô.
Thiên cơ không thể tiết lộ?
Dương Tử Mi tự nhiên toát mồ hôi.
Câu này là câu mà thầy tướng thường hay nói để lừa người, vậy mà bây giờ cô lại bị bà lão dùng chính câu này để nói với cô.
Thật là...
Cô cười khổ một cái, thu Tinh Mang Toản vào bên trong nhẫn trữ vật.
Để tránh gặp phải hiểm hoạ, dù thế nào cô cũng phải cất giữ nó thật kĩ, không được để Sadako biết đến.
Nếu như vậy thì Sadako cũng sẽ không ngày ngày mong muốn nữa.
Cô đang định đi qua cầu thì tiếng di động kêu lên.
Nghe thấy nhạc chuông mà cô cài riêng cho Long Trục Thiên, cô vui vẻ lấy điện thoại ra nghe.
- Mi Mi, anh xin lỗi.
Giọng nói của Long Trục Thiên có chút áy náy.
- Anh đã làm gì mà giờ lại xin lỗi em?
Dương Tử Mi trầm tĩnh lại, sợ phải nghe thấy tin tức không tốt.
- Hôm qua anh đột nhiên nhớ ra là đã quên mất ngày sinh nhật của em, không chúc mừng sinh nhật em, anh xin lỗi.
Hoá ra là việc này.
Hôm qua chính mình cũng quá bận, không có thời gian giận dỗi vì Long Trục Thiên không gọi điện chúc mừng sinh nhật, haha.
Hơn nữa, đấy cũng chỉ là ngày sinh nhật bình thường, cũng không phải là sinh nhật 18 tuổi, có nhận được lời chúc hay không thì cũng đâu khác gì đâu.