Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 895: cuộc chiến dơ bẩn (1)





>

Vụ Chu Khiết Oánh gây tan nạn giao thông rồi bỏ chạy không hề được lên báo, nhưng lại bị đăng tải trên hai bài viết trên mạng, ngay sau đó lại bị xóa đi không dấu vết, thậm chí công an còn vào cuộc tra xét và buộc tội chủ bài viết là bịa đặt làm rối loạn trật tự xã hội. Vụ này khiến những người bất mãn vụ Chu Khiết Oánh đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sợ mất mật, không ai dám lên tiếng ho he gì nữa.

Còn về phần hai người bị đâm kia, vì bị ba mươi vạn nhân dân tệ bịt miệng nên cũng kín như bưng, không nói gì hết. Khi có phóng viên đến hỏi thì lại bảo mình không cẩn thận nên mới bị tai nạn.

Khi Tăng Thiên Hoa tìm được Hồng Y thì phát hiện cô đã cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm.

Chứng kiến cảnh tượng máu me của cô vương vãi khắp nơi thế này, nhớ lại quãng thời gian bọn họ gắn bó bên nhau thì tim Tăng Thiên Hoa như vỡ vụn.


Nhưng mà ông cảm thấy rất lạ.

Ít nhiều gì thì ông đã quen cô hơn nửa năm.

Theo như những gì ông biết thì cô không phải loại người động tí là tự sát.

Sau đó pháp y đến kiểm tra thì phát hiện quả nhiên cô bị người khác dìm vào bồn tắm sau đó cắt cổ tay của cô nhằm ngụy tạo hiện trường giả.

Tăng Thiên Hoa hiểu đây chắc chắn là vụ án giết người diệt khẩu.

Mấy ngày nay việc làm ăn của ông cháu ông cũng gặp muôn vàn khó khăn, ngay cả cháu gái mình đi chơi cũng bị người khác chọc thủng lốp xe.

Tình cảnh bên Hoàng Hoa Sâm cũng chẳng khá hơn là bao, thằng con trai đang học trung học của ông đang đi trên đường cũng bị bọn côn đồ đánh cho một trận tơi tả.

Mà mẹ ông thì phát hiện một quả mìn giả trong túi rau mà bà mua về.

Tóm lại, cả nhà bọn họ rơi vào trạng thái bất an khó tả.

Không thể chịu được nữa, Hoàng Hoa Sâm lập tức gọi điện cho Chu Cường:

- Làm người đừng nên quá ti tiện thị trưởng Chu à.


- Ha ha! Phó bí thư Hoàng sao thế? Từ trước đến nay Chu Cường tôi luôn quang minh lỗi lạc, ông bảo tôi ti tiện chỗ nào cơ? Ông đừng có lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử chứ phó bí thư Hoàng.

Nghe vậy, Chu Cường cười rồi nói.

- Thị trưởng Chu à, có câu tục ngữ thế này, giữ lại cho người khác con đường sống để sau đỡ phải khó xử. Làm người đừng nên quá tuyệt tình, không sau này sẽ không còn đường lui đâu.

Khi thấy Chu Cường muốn giết chết ông và Tăng Thiên Hoa, lại còn khủng bố người nhà mình mà vẫn thong dong bình tĩnh như không thì Hoàng Hoa Sâm tức đến nỗi hộc máu mồm.

- Ha ha! Hình như phó bí thư Hoàng nói lời này hơi có ý khủng bố thì phải. Chẳng lẽ ông không biết điện thoại của tôi có chức năng ghi âm sao? Ông có biết nếu tôi mà gửi đoạn ghi âm này cho cánh nhà báo thì ông sẽ gặp bao nhiêu rắc rối không?

Chu Cường cười to một tiếng rồi nói.

Hoàng Hoa Sâm nghe vậy thì lòng trầm xuống.

Ông thật không ngờ Chu Cường lại ghi âm cuộc nói chuyện này.

Đúng là một tên cáo già khó chơi!

Nghĩ đến đây, ông cúp máy, không nói gì nữa, sau đó vội gọi điện thoại cho Tăng Thiên Hoa để hẹn gặp mặt tại nhà hàng Lục Thủy Sơn Trang.

- Chu Cường làm việc rất cẩn thận, rõ ràng chúng ta biết mọi việc đều do ông ta làm nhưng lại chẳng làm gì được. Thầy Tăng à, giờ chúng ta phải làm gì đây?


Sau khi gặp được Tăng Thiên Hoa, Hoàng Hoa Sâm nói với vẻ mặt âu sầu :

- Chúng ta thì lại không thể làm những việc bỉ ổi như ông ta được.

- Lẽ ra thầy muốn ra tay với con gái ông ta, định báo cáo lên trên về vụ cô ta sở hữ hơn hai trăm khu bất động sản, nhưng không được. Ai ai cũng biết Chu Khiết Oánh là đệ tử của Đổ vương, nên cũng kiếm được không ít do khả năng chơi đổ thạch cao siêu. Do vậy chúng ta hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh cô ta tham nhũng được.

Tăng Thiên Hoa hút một điếu thuốc rồi nói tiếp :

- Trước kia chúng ta đều xem nhẹ Chu Cường, nếu sớm biết ông ta âm hiểm như vậy thì thầy nên ngăn cản con đường thăng quan tiến chức của ông ta vào cái ngày ông tranh cử chức thị trưởng rồi.

- Đúng vậy. Chúng em còn ở cùng phòng với nhau suốt bốn năm đại học cơ. Ông ta xuất thân nhà nông, nhìn thì có vẻ trung thực thật thà, luôn luôn đối xử rất tốt với mọi người. Khi bọn em vừa mới bước chân vào con đường chính trị, vì nể tình cùng là bạn học nên em còn giúp đỡ ông ta suốt, mãi cho đến mười lăm năm sau, khi mọi người cùng ứng tuyển vào chức cục trưởng thì mới nhìn rõ bộ mặt thật của ông ta. Nhưng thật không ngờ giờ ông ta còn muốn giết chúng ta nữa.

Hoàng Hoa Sâm nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ hãi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.