>
Cuộc nói chuyện của hai người bọn họ bên ngoài cửa đã bị Hoàng Hoa Sâm ở trong phòng vệ sinh nghe được.
Nghe xong thì không khỏi khiến sắc mặt của ông trở nên trắng bệch, tay chân lạnh như băng, ngồi thừ ở trên giường môi run rẩy, toàn thân không còn chút sức lực.
-Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình thật sự phải chết sao?
Hoàng Hoa Sâm không tự chủ thì thào với bản thân, hai tay yếu ớt vuốt lòng ngực của mình.
Lúc này, Tăng Thiên Hoa và Dương Tử Mi cũng bước vào.
-Hoa Sâm, có phải trong người lại thấy không khỏe rồi không? Cần gọi bác sĩ tới hay không?
Tăng Thiên Hoa lo lắng hỏi.
Hoàng Hoa Sâm khoát tay, hai mắt nhìn Dương Tử Mi nói.
-Tiểu Mi, cháu nói cho tôi biết! Cuối cùng thì tôi còn sống được bao lâu nữa?
-Chắc là không đến ngày mai đâu.
Dương Tử Mi tuy không đành lòng nói ra sự thật tàn khốc này nhưng không thể không nói được, để ông ta sớm có thể an bài hậu sự cho thật tốt.
Mặc dù trước đó đã nghe lén hai người nói chuyện, Hoàng Hoa Sâm cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này nghe những lời này từ miệng Dương Tử Mi nói ra cả người ông giống như bị búa tạ đập vào vậy.
Dương Tử Mi lấy ngân châm ra, châm vào mấy huyệt vị của Hoàng Hoa Sâm giúp ông trấn tĩnh lại.
-Hoa Sâm, nếu như chuyện này là thật thì em tính làm như thế nào đây?
Tăng Thiên Hoa thương tiếc nhìn Hoàng Hoa Sâm, lo lắng hỏi.
-Em không thể chết được!
Hoàng Hoa Sâm lắc đầu nói.
-Tranh đấu với Chu Cường bao nhiêu năm nay rồi, đến thời khắc mấu chốt này lại chết đi. Vậy khác gì tạo điều kiện cho tên kia thuận lợi thăng chức?! Em quả thực không cam lòng!
Dương Tử Mi thầm thở dài.
Mạng còn không giữ được, còn muốn dùng một chút hơi tàn mà tranh đấu làm gì?
-Thầy Tăng, em muốn tiếp tục kéo dài tính mạng của mình đến khi nào đánh bại được Chu Cường thì mới thôi. Nếu lúc này mà chết đi thật sự em không cam lòng đâu!
Vẻ mặt Hoàng Hoa Sâm mong chờ nhìn Dương Tử Mi .
-Tiểu Mi, cháu có thể nhìn ra được tình trạng của tôi vậy có cách nào giúp tôi hóa giải được kiếp nạn này không? Năm trước lúc tôi ở Thái Lan có gặp một vị đại sư, ông ấy nói có thể giúp tôi hóa giải kiếp nạn này! Đáng tiếc lúc ấy tôi cho mấy lời đó là vô căn cứ chẳng để trong lòng làm gì.
Dương Tử Mi cười khổ.
-Nếu có thể giúp… Thì nể mặt ông cậu, tất nhiên cháu sẽ ra tay hỗ trợ. Nhưng mà vào năm trước, tử thần vẫn chưa đến gần đúng là có thể lẩn tránh nhưng mà hiện tại đã quá muộn rồi. Cho dù vị đại sư kia cũng không giúp ông được đâu, ông tranh thủ thời gian an bài hậu sự cho tốt đi tránh việc ra đi quá vội vàng.
Hoàng Hoa Sâm cuối đầu xuống, nói với vẻ không cam tâm.
-Tôi không cam lòng, thật sự không cam lòng!!!
-Đó là số mệnh rồi, dù không cam lòng thì ông cũng chẳng thay đổi được đâu! Thời gian không còn nhiều nữa, nếu như cháu mà là ông thì không tiếp tục xoắn xuýt đấu tranh với Chu Cường làm gì nên về ở cạnh người nhà của mình lần cuối đi.
Dương Tử Mi thật lòng khuyên nhủ.
Hoàng Hoa Sâm trầm mặc một hồi lâu, khoác tay ra hiệu cho Dương Tử Mi đi ra ngoài, ông có chuyện muốn nói cùng với Tăng Thiên Hoa.
Dương Tử Mi bước ra bên ngoài chờ.
-Thầy Tăng, thầy cũng biết em theo nghiệp này không phải vì bản thân, à là vì sự thịnh vượng của nhà họ Hoàng. Vạn nhất mà em chết đi thì nhà họ Hoàng cũng xong đời, sẽ trở thành một trò cười cho người trong thôn. Em tuyệt đối không muốn chuyện này xảy ra, em phải tiếp tục làm rạng rỡ tổ tông mới phải.
Hoàng Hoa Sâm nắm lấy tay Tăng Thiên Hoa.
-Cho nên em muốn nhờ thầy giúp một chuyện.
So với bất cứ ai thì Tăng Thiên Hoa là người hiểu rõ Hoàng Hoa Sâm nhất, ông gật đầu nói.
-Chỉ cần thầy có thể làm được, thì thầy nhất định sẽ giúp!
-Em có một đứa em, mong thầy giúp em trộm long tráo phụng để nó thay thế thân phận của em mà sống tiếp.
-Hả?
Tăng Thiên Hoa bị suy nghĩ này của Hoàng Hoa Sâm dọa sợ.
-Sao có thể làm thế được chứ?
-Thầy cũng biết em còn một đứa em có bộ dạng cực kỳ giống mình, cũng thông minh tài hoa nhưng mà bởi vì em, nó mới mở một cửa hàng nhỏ ở trong nhà. Để cho nó thay thế em, thì sẽ nhanh thôi, em muốn nó thay em đánh bại Chu Cường!
Hoàng Hoa Sâm nói.
Tăng Thiên Hoa thấy Hoàng Hoa Sâm như vậy thì cũng trầm tư hồi lâu.