>
Tăng Thiên Hoa và Dương Tử Mi quay đầu lại phát hiện ra là thị trưởng Chu Cường.
-Thị trưởng Chu, ăn cơm có thể ăn bậy nhưng mà lời nói không thể nói lung tung, đây là cháu gái của tôi.
Tăng Thiên Hoa tức giận nói.
-Ha ha, lúc đầu là họ hàng xa sắp tới thành họ hàng gần chứ gì?! Ha ha…
Chu Cường cười quái dị vài tiếng.
Tăng Thiên Hoa đỏ mặt lên.
-Ông có thể vũ nhục tôi, nhưng không được phép vũ nhục nó!
-Vũ nhục nó hồi nào? Không có nha, tôi đang khen tiểu cô nương này xinh đẹp đáng yêu mà!
Chu Cường nói bằng giọng điệu kì quái, sau đó nhìn nhìn hai người giả bộ lo lắng.
-Aiya, Chu lão tôi không có thời gian tám chuyện với ông nữa, tôi còn có hẹn với bí thư Lý với uỷ viên Trần đi đánh gôn rồi, thời gian sắp tới quả thực quá bận rộn.
Chu Cường vừa dứt lời, ngẩng đầu bước đi.
Tăng Thiên Hoa tức giận đến nỗi run rẩy toàn thân
Dương Tử Mi trừng mắt nhìn hắn, từ ngón tay cô bắn ra một luồng âm sát khí quấn quanh dây nịt của Chu Cường.
Pặc!
Dây nịt của Chu Cường đột nhiên đứt làm hai.
Bởi vì vừa giễu cợt Tăng Thiên Hoa xong, tâm tình của Chu Cường còn đang sung sướng ngửa đầu sải bước đi không để ý tới dây nịt của mình.
Dây nịt của Chu Cường mang là hàng Hermes chính hiệu, chất lượng không giống như đồ nội địa, ai mà ngờ nó có thể đứt đôi chứ?!
Đang bước đi đột nhiên ông ta cảm thấy eo mình có hơi lỏng lẽo, cả thân dưới mát lạnh người xung quanh thì đang nhìn mình với ánh mắt khác thường.
Chu Cường ông ta vội vàng cúi đầu xuống, mới phát hiện ra quần của mình đã tụt xuống tận đầu gối.
Ông ta chợt giật mình, vội khom người xuống kéo quần lên nhưng lại cảm giác sau lưng có chút mát lạnh. Tại sao ông ta không thể khom người đến eo, tay thì không kéo tới quần chỉ có thể cắm mặt xuống chân mình.
-Hì hì...
Xung quanh truyền đến tiếng cười khẽ của nữ khách và nhân viên phục vụ.
Chuyện này làm ông talúng túng gần chết, không ngừng đưa tay với xuống chân.
Nhưng mà mấy năm gần đây do Chu Cường ăn uống quá nhiều, bụng đã phình to ra cho dù cố gắng như thế nào cũng không với tới quần được.
Không cẩn thận cả người Chu Cường chợt ngã nhào trên mặt đất.
Bộ dáng kia vốn đã buồn cười nay còn buồn cười hơn.
May mắn thay lúc này thư ký của Chu Cường đi ra tìm ông ta thì thấy bộ dáng của Chu Cường như vậy, mới đỡ ông ta dậy kéo quần lên giúp.
Quần của ông ta cần phải có dây nịt mới buộc lại được nên thư ký của Chu Cường quyết đoán tháo dây nịt của mình ra đưa cho Chu Cường mang vào, còn cậu ta thì tự tay giữ quần của mình.
Chu Cường chật vật bước vào một căn phòng không người, ngồi bên trong rít gào chửi bậy thề phải kiện Hermes một trận.
Vốn Tăng Thiên Hoa còn đang bị Chu Cường chọc giận run cả người, thấy tên kia bị như vậy không nhịn được cười đến đau cả bụng.
-Nữu nữu, buồn cười chết ông cậu rồi! Tiếc là ông quên mang theo camera nếu mà chụp được cảnh này, đúng là kiệt tác!
Tăng Thiên Hoa vô cùng hớn hở nhìn Dương Tử Mi nói.
-Đây là hậu quả của diễu võ dương oai, ha ha.
Dương Tử Mi cũng cười cười, theo chân Tăng Thiên Hoa đi lên quán cà phê nằm ở tầng cao nhất của Lục Thủy Sơn Trang.
Tăng Thiên Hoa muốn cô vừa uống cà phê, vừa thưởng thức cảnh quan của Lục Thủy Sơn Trang sau đó mới nói mấy chuyện liên qua đến Hoàng Hoa Sâm.
Tất cả phòng ở quán cà phê đều được xây kín, tính riêng tư vô cùng cao rất thích hợp với ai muốn bàn chuyện công việc hay chuyện riêng tư.
Tăng Thiên Hoa biết Dương Tử Mi sẽ thích nơi này nên đã sớm đặt một phòng có vị trí ngắm phong cảnh tốt nhất.
-Nơi này quả thật rất đẹp.
Dương Tử Mi bước lên tầng cao nhất, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh cảm thán nói.
Đứng ở đây cô phát hiện ra chỗ này chính là một tụ linh chi địa tự nhiên, chứ không phải dựa vào Tụ Linh Trận mà hình thành.
Khắp Lục Thủy Sơn Trang, vừa vặn lọt vào bên trong một cái linh nhãn không ngừng hấp thụ linh khí xung quanh.
Cái linh nhãn này, linh khí so với linh nhãn ở hắc đầm kia càng thêm dồi dào.
Rốt cuộc là trước đây ai lại có tuệ nhãn như vậy, có thể tìm được một chỗ như thế này.