>
- Nữu Nữu, nếu anh ấy trở thành anh rể em thì chị giàu to rồi! Em muốn bao nhiêu quần áo giày dép, vàng bạc châu báu, muốn đi du lịch cả thế giới chị cũng chiều được, để cho em trở thành một con sâu lười chỉ cần nằm không mà hưởng thụ lạc thú nhân sinh thôi. Hì hì…
Tăng Tư Tuệ ôm hai má đỏ bừng, hưng phấn nói với Dương Tử Mi.
Nghe cô nói thế, Dương Tử Mi lại cảm động vô vàn.
Cuộc đời có người chị thế này, đúng là một chuyện cực kì thích ý.
Tiếc là…
Dương Tử Mi nhìn đường màu đen mơ hồ ẩn hiện nơi khóe mắt của chị họ mình, lòng chùng xuống nặng nề như bị đá đè.
Vốn dĩ cô không định ra tay sửa mệnh cho bất kì ai nữa.
Thế nhưng đây là chị của cô, người chị mà khi tính đến chuyện lấy chồng cũng không quên giúp cô được vui vẻ!
Nhân duyên là do trời định, tình và kiếp mà con người phải trải qua cũng là do trời định, muốn hóa giải chúng còn khó hơn là mượn mệnh của trời.
Bởi vì đây là cái nợ của con người ta từ kiếp trước, nếu kiếp này không trả thì kiếp sau vẫn phải trả thôi mà còn là trả gấp bội lần.
Dương Tử Mi không thể hóa giải tình kiếp cho Tăng Tư Tuệ thế nhưng cô hi vọng có thể ra tay giúp đỡ chị mình ở thời khắc quan trọng, không để cho Tăng Tư Tuệ phải buồn đau.
-Nữu Nữu, sao mặt mũi như quả mướp đắng thế kia? Lẽ nào em cũng thích công tử Abe sao?
Thấy Dương Tử Mi cau mày, Tăng Tư Tuệ vươn tay ôm lấy mặt cô, áp sát nhìn cô rồi hỏi với vẻ hơi căng thẳng.
-Nếu mà em cũng thích thì chị phải làm sao?
Dương Tử Mi cố ý hỏi.
-Thế thì…
Tăng Tư Tuệ buông cô ra rồi vén tóc mái của mình, hơi hơi rầu rĩ đáp:
-Nếu hai chị em mình mà cùng thích một người đàn ông thì thật là bi kịch…
-Chị có nhường cho em không?
Dương Tử Mi ướm thử.
-Không nhường! Chị cho em cái gì cũng được nhưng không thể nhường người đàn ông của chị cho em. Người đâu phải là đồ vật, làm sao mà nhường cho nhau được? Nếu người anh ấy thích là chị thì em chỉ có thể yêu thầm thôi, còn nếu anh ấy thích em thì đương nhiên chị cứ mến thầm là được. Dù sao thì chị cũng không dùng thủ đoạn dơ bẩn để cướp chồng của em mình!
Tăng Tư Tuệ nói.
-Ha ha…
Dương Tử Mi nở nụ cười.
Cô rất thích người chị này. Chị ấy thẳng thắn mà chẳng hề giả tạo, chị ấy còn đối đãi với cô chẳng khác gì chị em ruột thịt với mình.
-Cười gì mà cười?! Nữu Nữu hư thân!
Tăng Tư Tuệ cốc đầu cô một cái.
-Thực ra chưa chắc chị đã yêu Abe Masao, có khi chỉ là mê vẻ đẹp trai với tiền của nhà anh ta thôi. Nếu em thích anh ta thật thì chị đi tìm người khác để yêu là được rồi.
-Em không thích anh ta đâu.
Dương Tử Mi cười nói:
-Em có người yêu rồi, anh ấy còn tốt hơn Abe Masao kia nhiều.
-Chậc chậc, không phải chứ?! Chị cứ tưởng em là một cô bé thuần khiết thật thà cơ đấy thì ra cũng yêu sớm rồi à?! Còn yêu sớm hơn cả chị, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Tăng Tư Tuệ như vừa phát hiện ra một châu lục mới. Cô nhìn Dương Tử Mi rồi nắm tay em gái mà nói liên hồi.
-Mau mau mau, lấy ảnh bạn trai em cho chị xem đi! Xem có xứng với em không nào?
-Em không có ảnh, chỉ có cái này thôi.
Dương Tử Mi lấy tượng ngọc mà Long Trục Thiên khắc cho mình ra.
-Anh ta đây á?
Tăng Tư Tuệ nhìn kĩ một lát.
-Kĩ thuật điêu khắc thật chẳng ra làm sao chẳng biết đẹp xấu thế nào, chỉ có thể nhìn ra đại khái dáng vóc cũng không tệ lắm. Thật là… Thế kỉ nào rồi mà hai đứa còn không có ảnh chụp chung hả? Lần sau nhớ chụp một kiểu ảnh cho chị xem… Mà không, lần sau em đưa thẳng nó đến trước mặt chị luôn đi.