>
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Điện thoại của Dương Tử Mi vang lên, cư nhiên lại là Tần Khải Văn gọi đến.
-Thầy Tần….
Dương Tử Mi đoán rằng chắc chắn là vì đề thi cấp ba lần này nên ông mới gọi nhắc nhở cô.
-Trò Tử Mi này, còn một tuần nữa là đến kỳ thi cấp ba rồi đấy, em nhớ về thi nhé.
Quả nhiên là thế!
-Vâng, em nhớ rồi.
-Nhớ thì được rồi, tốt nhất là hai ba ngày nữa em quay về đi, trong tay thầy có vài đề mẫu này, em lấy mà làm thử.
Tần Khải Văn dặn dò.
-Em sẽ về trước kỳ thi một ngày, bây giờ thì chưa thể về được ạ.
Dương Tử Mi muốn về thì còn phải cần Tống Huyền chịu về mới được.
Mấy hôm nay Tống Huyền châm cứu trị liệu, khiến cho mấy tế bào bạch cầu kia giảm bớt đi từ từ, hồng cầu bắt đầu khôi phục sức sống đã thoát khỏi nguy hiểm vì bệnh máu trắng.
-Haiz, em nhớ về đấy nhé, bạn bè trong lớp ai cũng nhớ em cả. Mấy lớp khác đều muốn mở tiệc tốt nghiệp vào đầu tuần, lớp chúng ta thì vẫn chưa quyết định, ai cũng bảo muốn đợi em về, mọi người thi xong thì mới mở.
Tần Khải Văn thở dài một hơi nói.
Nhớ đến gương mặt của hơn sáu mươi người bạn học kia, trong lòng Dương Tử Mi cảm thấy ấm áp.
Thời gian mà cô ở chung với bọn họ cũng chẳng bao nhiêu, hơn nữa lúc đầu còn trải qua vài chuyện hiểu lầm chẳng vui vẻ gì nhưng cuối cùng mọi người vẫn có thể hòa hợp với nhau, các bạn học dần dần cũng trở nên gắn bó và tin tưởng cô hơn.
…
Sau khi tạm biệt Tăng Thiên Hoa và Tăng Tư Tuệ, Dương Tử Mi đến bãi đỗ xe muốn lái xe của cô.
Ở bãi đỗ xe cô lại đụng mặt minh tinh Cát Liên Thành kia.
-Hế lô!
Cát Liên Thành chủ động chào hỏi cô.
Dương Tử Mi gật đầu một cái.
-Có muốn anh chở em một đoạn không?
Cát Liên Thành vỗ vỗ lên chiếc xe Maybach cưng của anh ta.
-Cảm ơn, tôi có xe rồi!
Dương Tử Mi đi đến chỗ chiếc xe Land Rover của mình, mở cửa bên phía ghế lái ra.
Ban nãy Cát Liên Thành đã để ý đến chiếc Land Rover ngầu nhất, bắt mắt nhất lại có cả biển số xe quân dụng ở cái bãi đỗ xe này rồi, còn đang nghĩ xem không biết là ông sếp lớn nào trong quân khu đến đây nghỉ phép, nào ngờ chiếc xe này lại là của Dương Tử Mi.
Một cô gái thoạt nhìn chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi lại có thể lái được chiếc Land Rover có biển số quân đội thế này.
Có thể thấy được bối cảnh của cô ấy hoành tráng cỡ nào.
Nếu như có thể mồi chài leo lên được người có bối cảnh lớn như thế thì tiền đồ ngày sau…
Nghĩ thế anh ta vội vàng bước tới, giữ lấy cánh cửa xe sắp khép lại của Dương Tử Mi trưng ra một nụ cười tà mị rất đỗi gợi cảm, đôi mắt được công chúng nhận xét là thâm sâu lại dịu dàng nhìn chằm chằm vào Dương Tử Mi.
Anh ta không tin, ánh mắt cực kỳ có lực sát thương của mình lại không quyến rũ được Dương Tử Mi.
Thế nhưng Dương Tử Mi hoàn toàn không đếm xỉa gì đến ánh mắt của anh ta, chỉ thoáng nhíu mày hỏi:
-Cát tiên sinh, xin hỏi anh có chuyện gì à?
-Mi Mi, chiếc Land Rover này của em tuyệt thật đấy.
Anh ta liếc mắt đánh giá nội thất trong xe, phát hiện tất cả đều là hàng cao cấp nhất bèn nói với giọng điệu vô cùng hâm mộ.
Nghe thấy anh ta gọi bằng cái tên Mi Mi chuyên dụng của riêng Long Trục Thiên, Dương Tử Mi chán ghét nhíu mày:
-Cát tiên sinh, xin anh vui lòng gọi tôi là Dương Tử Mi. Cái xưng hô Mi Mi này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với tôi.
-Chúng ta có duyên như thế, chẳng lẽ không thể gọi cái xưng hô có ý nghĩa đặc biệt của em sao? Thật là, em cũng có thể gọi anh là Thành Thành mà.
Cát Liên Thành đợp lại.
-Không được.
Vừa nghĩ đến chuyện tương lai anh ta sẽ làm tổn thương Tăng Tư Tuệ thì Dương Tử Mi chỉ hận không thể đánh nát cái bản mặt này của anh ta.
-Đúng là khiến người ta đau lòng quá đi mất. Được rồi, sau này anh gọi em là Tiểu Mi cũng được.
Cát Liên Thành trưng ra bộ dạng giống như đau lòng lắm lắm, nhún vai nói:
-Xe của anh bị hỏng rồi, không thể khởi động được. Không biết em có thể cho anh đi nhờ một đoạn được không?
-Xin lỗi, tôi không thích chở người khác. Cát tiên sinh, nếu như không còn chuyện gì khác thì xin mời anh vui lòng buông tay ra cho, tôi phải lái xe về nhà rồi.
Trông thấy ánh mắt tràn ngập dục vọng và toan tính nào đó rõ mồn một trong mắt anh ta, Dương Tử Mi lại càng cảm thấy chán ghét hơn.