>
- Nữu Nữu, cậu cả sai rồi, là cậu cả có mắt mà không thấy núi Thái Sơn nên đã xem thường con, cậu cũng đã hối hận rồi, xin con tha thứ cho cậu, dù thế nào thì cậu cũng là anh ruột của Tú Lệ mà.
Trên gương mặt Hoàng Lợi tràn đầy sự hối hận, hắn nói.
Dương Tử Mi lạnh lùng liếc hắn một cái:
- Thế ư? Nếu như bây giờ nhà chúng tôi vẫn còn nghèo rớt mùng tơi thì chắc hẳn Cậu cả sẽ coi chúng tôi như bùn đất dưới chân mà giẫm đạp, càng đừng nói tới việc thừa nhận là anh cả của mẹ tôi.
Hoàng Lợi đỏ cả mặt:
- Điều này… điều này…
- Nhà của tôi không chào đón ông, ông đi đi!
Dương Tử Mi nói xong thì liền nhấc chân lên đi.
- Bịch…
Dương Tử Mi đột nhiên nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng Hoàng Lợi quỳ xuống và giọng nói của ông ta:
- Nữu Nữu, cậu cả quỳ xuống nhận tội với con!
Tim của Dương Tử Mi như bị kéo một cái, cô quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy, Hoàng Lợi đã cúi cái đầu không ai bì nổi của ông ta xuống, thật sự quỳ trên mặt đất, ông ta nhìn cô bằng đôi mắt chứa đầy cầu khẩn:
- Con có thể không nhận người cậu cả này, nhưng xin con hãy về thôn họ Hoàng, giúp thôn họ Hoàng nhà cậu giải quyết vấn đề hạn hán, bằng không, mọi người không thể sống nữa mất.
- Chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả.
Dương Tử Mi nói một cách lạnh lùng:
- Trí nhớ của tôi rất tốt, quả thật không thể quên được hôm đó ông đã đối xử với tôi như thế nào, tôi cũng không có tấm lòng vĩ đại lấy ân báo oán đâu.
Nói xong, cô bước nhanh rời đi, không hề muốn quay đầu nhìn Hoàng Lợi một lần nào nữa.
Cô cứ đi cứ đi, đột nhiên nhớ tới con ma không người cô gặp được lúc trở về từ thôn họ Hoàng.
Nó đã từng hứa, nếu như mình có thể tìm thấy cơ thể đã bị thất lạc của nó thì nó sẽ nói cho mình biết một bí mật cực lớn.
Mấy ngày nay vẫn cứ bận rộn suốt, sắp quên béng mất chuyện này rồi.
Đúng lúc cô đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên, cô lấy điện thoại ra xem, là điện thoại của Hoắc Văn Hoa.
- Hoắc tiên sinh, xin chào.
Cô chào hỏi lịch sự mà khách khí.
- Dương đại sư, xin chào, tôi tìm được bát tự ngày sinh cụ thể và quần áo mà em trai tôi mặc rồi.
Hoắc Văn Hoa nói với vẻ vô cùng hưng phấn:
- Cô có thể lập tức tính toán hộ tôi xem bây giờ em trai tôi đang ở đâu không?
- Tôi chỉ có thể nói là sẽ thử xem thôi.
Đối với việc tìm người thế này, Dương Tử Mi cũng không quá chắc chắn.
- Bây giờ cô vẫn đang ở thành phố Văn Nguyên sao? Tôi sẽ lập tức ngồi máy bay từ Hongkong sáng đó ngay. - Hoắc Văn Hoa nói với vẻ gấp gáp không thể chờ đợi thêm nữa.
- Tôi về thành phố A rồi, anh đến thành phố A tìm tôi đi. - Hoắc Văn Hoa là người cho cô ấy món tiền đầu tiên, để cô bắt đầu một cuộc sống khác. Thế nên, cô tất nhiên sẽ giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện này.
- Được, bây giờ tôi lập tức ngồi máy bay qua đó, ngày mai sẽ đến tìm cô.
- Được.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hoắc Văn Hoa, thì cô lại nghe cuộc gọi của ba Dương Thanh:
- Nữu Nữu, Cậu cả của con tới rồi.
- Con đã gặp rồi, nhưng mà, con không muốn gặp lại ông ta nữa, cũng không muốn nhắc đến ông ta.
Dương Tử Mi biết ngay Hoàng Lợi sẽ không cam tâm từ bỏ như thế, chắc chắn ông ta sẽ lợi dụng việc cha mẹ mình niệm tình thân và lòng trắc ẩn của hai người họ để đạt được mục đích của ông ta.
Bởi vì con quỷ không người đó nên Dương Tử Mi quyết định phải quay về thôn họ Hoàng một chuyến.
Nhưng cô không muốn cứ đi thẳng qua đó như thế, cô muốn ông ta ăn nói khép nép, cầu khẩn khổ sở với mẹ cô, trước khi ông ta chưa trả hết nỗi nhục nhã mà ông ta đã đối với cô và mẹ cô vào ngày hôm đó thì cô sẽ không đồng ý đến thôn họ Hoàng.
- Nữu Nữu, dù sao thì đó cũng là cậu cả của con mà.
Dương Thanh thở dài một tiếng, nói:
- Con đối với người ngoài tốt như thế, tại sao lại khắt khe với người nhà như vậy?
Ngày đó Dương Thnah không đi cùng cô và mẹ đến thôn họ Hoàng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, Hoàng Tú Lệ cũng không nói cho ông biết.
- Bởi vì vết thương do người thân gây ra sẽ càng nghiêm trọng, càng đau khổ hơn. Bố, hay là bố hỏi mẹ đi, hỏi mẹ xem rốt cuộc hôm đó Cậu cả đã đối xử với con và mẹ thế nào. Ông ta đã không niệm tình thân như thế thì con việc gì phải nể ông ta chứ?
Dương Tử Mi nói với vẻ tức giận:
- Ba, ông ta muốn thế nào thì cứ tùy ông ta, về sau ba đừng gọi điện thoại cho con nói về bất cứ việc gì có liên quan đến ông ta cả.
Cô nói xong liền cúp điện thoại.