Dị Năng Vương Phi

Chương 35: Nạp lan như thủy



“Tỷ tỷ, ngươi đang nói đùa sao?” Một tiểu cô nương tầm mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt có bảy, tám phần giống Nạp Lan Như Nguyệt, trên người vận bộ y phục thanh ti trẻ trung hoạt bát, biểu tình trên mặt có vẻ không được tốt lắm, kéo tay áo Nạp Lan Như Nguyệt, thập phần ủy khuất hỏi.

“Như Thủy, tỷ sao có thể nói đùa? Hôm nay Lãnh vương phi tiến cung mang theo biểu tỷ nàng tên Liễu Hoàn Hoàn, Thái hậu có vẻ rất vừa mắt nữ tử này, nếu ta đoán không lầm, sớm muộn gì Thái hậu cũng giợi thiệu nàng ta với hoàng thượng thôi”.

Nạp Lan Như Nguyệt bất đắc dĩ thở dài. Muội muội nàng Nạp Lan Như Thủy từ lâu đã có lòng ái mộ đối với Lãnh đế, ngày đêm đều mơ ước mình có thể trở thành nương tử của hắn, cũng là trở thành bậc mẫu nghi của Lãnh Ngân quốc được vạn người kính trọng.

Hai tỷ muội từ nhỏ mẫu thân đã mất sớm, phụ thân lại bận rộn chuyện triều chính, Như Nguyệt sợ muội muội thiếu thốn tình cảm mẫu thân nên hết mực yêu chiều nàng. Biết muội muội thích Lãnh đế, nàng liền tìm cách tiến cung, trở thành tâm phúc của Vu Ly thái hậu, không quản ngày đêm thổi gió nói tốt cho muội muội nàng. Ngặt nỗi tính tình Lãnh đế cũng kì lạ, những chuyện khác đều nghe theo Thái hậu, duy chỉ vấn đề chung thân đại sự lại nhất quyết muốn tự mình chọn, lại không thích kiểu nữ nhân liễu yếu đào tơ như bọn nàng. Cả kể khi Như Thủy có cơ hội gặp hoàng thượng rồi nhưng hắn lại chẳng tỏ thái độ gì, trước sau như một tạo ra một khoảng cách đối với Như Thủy. Như Nguyệt cứ ngỡ muội muội sau đó sẽ chết tâm, ai ngờ sự điên cuồng của nàng lúc này mới bắt đầu. Muội muội nghĩ ra trăm phương nghìn cách để không bất kì nữ tử nào tiếp cận có thể tiếp cận với Lãnh đế. Nhưng muội muội dù có ba đầu sáu tay, cũng không thể chặn hết nữ nhân trên đời này đươc. Và Liễu Hoàn Hoàn là một trường hợp trong đó. Nữ tử này rất xinh đẹp không nói, tính cách và phong thái cũng rất hợp khẩu vị hoàng thượng, chỉ sợ hắn sau khi gặp cũng sẽ thích nàng thôi. (Y: Ngươi đoán trúng rồi ==)

Muội muội nàng không hiểu sao lại cố chấp như vậy, biết hoàng thượng không yêu nàng thế mà không chịu từ bỏ, đã vậy còn cố triệt tiêu hết vật cản. Xem ra nàng đã chiều hư muội muội rồi.

“Tỷ tỷ, không được. Nếu hoàng thượng thích nàng ta thì làm sao bây giờ? Không được, không được…” Nạp Lan Như Thủy liên tục lắc đầu, miệng lẩm nhẩm “Không được”, sau lại nhào vào lòng Nạp Lan Như Nguyệt khóc lóc “Ta không cam tâm, tại sao hắn lại không một lần để ý tới ta. Ta không xinh đẹp sao? Ta không tài đức sao? Rốt cuộc là ta thiếu cái gì chứ? Tỷ tỷ, tỷ giúp muội được không?”

“Như Thủy, ta trước nay luôn dung túng cho muội vì sợ muội bị tổn thương, nhưng lần này muội đã đi quá xa rồi. Tình cảm nam nữ không phải thứ con người có thể cưỡng cầu. Như Thủy, nghe tỷ một lần được không? Buông tay đi. Muội xinh đẹp giỏi giang như vậy không lẽ không tìm được lang quân vừa ý hay sao?”

“Tỷ, ngươi không hiểu” Như Thủy nghe đến đây, vội giãy khỏi người Nạp Lan Như Nguyệt, đầu cúi thấp xuống, nhằm che đi đôi mắt dần biến đỏ của mình “Lang quân vừa ý trên đời này với muội chỉ có một người, đó là Lãnh đế. Nếu muội không có được hắn, thì bất cứ ai cũng không thể có được hắn.”

Dứt lời, trong tay Nạp Lan Như Thủy không biết khi nào đã cầm một thanh chủy thủ bằng bạc, lao thẳng về phía Nạp Lan Như Nguyệt, thanh chủy thủ lạnh như băng đâm vào ngực trái của nàng, trên môi nở nụ cười tà ác.

“Tỷ, đừng trách ta vô tình. Người không nghe theo ta, đáng chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.