Dị Năng Vương Phi

Chương 9: Lãnh Thần Phong



Lăng Vân Trúc thoát khỏi đám lang nữ kia thì thở phào một hơi. Cái này so với đám fan cuồng vây minh tinh không khác là bao. Nếu mà cô không chuồn nhanh, chắc chết mất xác trong tay đám lang nữ đó lắm.

Ọc… ọc… Vân Trúc ôm bụng. Hai, từ sáng đến giờ mải lo chạy trốn nên cô đã bỏ được cái gì vào bụng đâu, sắp đói tới phát điên rồi. Hỏi đường mãi mới đến một tòa tửu lâu, Lăng Vân Trúc mặt mũi hứng khởi đi vào trong, lúc này một tiểu nhì đi ra vẻ mặt ái ngại nhìn cô.

“Xin lỗi công tử, tửu lâu hôm nay đã hết chỗ, tỉnh công tử tìm nơi khác”

“Ủa? Sao có thể? Hiện tại còn chưa tới giờ ăn trưa, như thế nào đã không còn chỗ?” Vầng trán xinh đẹp khẽ nhăn lại, Lăng Vân Trúc không cam lòng nói.

“Tại công tử không biết, Minh Yến lâu của bọn ta là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, muốn ăn ở đây thì phải đặt chỗ từ trước. Chẳng cần là giờ ăn, chính là lúc nào cũng như vậy” Tiểu nhị rất vui vẻ trả lời.

“Thật sự không còn chỗ sao?”

“Phải a”

Chắc hôm nay có bước ra khỏi cửa bằng chân trái rồi, xui xẻo không chịu được.

Đúng lúc này có một nam tử đi tới chỗ cô, lạnh gióng nói:

“Vân công tử, công tử nhà ta muốn gặp công tử”

“Gặp ta? Công tử nhà ngươi là ai?”

Vân Trúc cô trước giờ luôn ở trong cung, từ khi nào lại có người quen rồi?

“Công tử lên rồi sẽ biết” Nam tử kia nói hết lời này xoay người đi trước. Lăng Vân Trúc lưỡng lự một chút cũng đi theo.

Nơi mà Lăng Vân Trúc được đưa tới là một nhã gian trên lâu hai, ở đó đang có hai vị nam tử đang ngồi, mà trên bàn thì toàn là đồ ăn ngon.

Hai vị nam tử này Lăng Vân Trúc chỉ có hai từ để hình dung: Tuấn lãng cùng yêu nghiệt.

“Nhị ca, không nghĩ tới lại bị huynh phát hiện” Lăng Vân Trúc thở dài nói.

Đúng vậy, một trong hai vị nam tử kia là đương triều thái tử Lăng Vân Hiệu. Lăng Vân Hiệu cười nhẹ, tay phẩy chiết phiến:

“Nếu không phải muội tới Hoa Lang hội làm loạn, ta cũng đâu có nhìn ra”

Hoa Lang hội lúc nãy y cũng có tới, lúc nhìn thấy Lăng Vân Trúc xuất hiện cùng Hạ Xuân Kiều thì chỉ nghi ngờ thôi, mãi một lúc sau mới lắc đầu cười khổ. Xem ra muội muội hắn còn giữ khá nhiều bí mật a~

Lăng Vân Trúc ôm trán, khi nhìn thấy Lăng Vân Ca đáng nhẽ cô cũng phải nghĩ tới Lăng Vân Hiệu sẽ tới chứ? Đúng là không ba năm dại một giờ mà.

“Thập tứ muội, mau ngồi đi, ta giới thiệu cho muội một người” Lăng Vân Hiệu gõ gõ chiết phiến lên ghế bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi ở đó.

Lăng Vân Trúc ngồi xuống, lúc này mới có dịp đánh giá nam nhân trước mặt. Gương mạo đẹp như tạc: mắt phượng câu nhân, môi mỏng mị hoặc, sống mũi cao thẳng, thể hiện nét cương nghị cùng lãnh khốc khiến người ta run sợ. Đặc biệt là hắn lại mang một thân hắc bào u ám, toát lên vẻ đẹp trầm suất âm tuyệt. Hai, đây chính là bộ dáng yêu nghiệt trong truyền thuyết nga, so với cô chính là đối lập hoàn toàn. Hắn sẽ không phải là Cô Lãnh Vương gia trong lời đồn chứ?

“Lãnh Thần Phong”

Nam nhân đột nhiên lên tiếng. Xong, Lăng Vân Trúc chính thức muốn xỉu luôn. Người không muốn gặp nhất giờ xuất hiện trước mặt.

“Thì ra là Cô Lãnh vương gia, hạnh ngộ hạnh ngộ” Lăng Vân Trúc mỉm cười đáp lại, nhưng là bụng cô đang rất đói, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn ăn.

Nhìn bộ dạng này của cô, Lăng Vân Hiệu bật cười, ôn nhu xoa đầu cô nói:

“Nếu đói thì ăn đi”

” Không khách khí” Lăng Vân Trúc miệng nhả ra ba chữ này xong liền như hổ đói xông vào bàn ăn, nói như vậy nhưng cô dù sao cũng là con gái nhà quyền lực ở thế giới kia, dù có ăn nhanh đến mấy vẫn giữ được phong phạm.

Về phần Lãnh Thần Phong, hắn rất ngạc nhiên với con người Lăng Vân Trúc, nữ nhân này so với những gì điều tra không có nửa điểm giống. Một con người thú vị như vậy, nếu trở thành vương phi của hắn, xem chừng cũng không tệ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.