Đi Ngược Chiều Gió Đến Bên Cạnh Em

Chương 74: Chương 74




Sau khi được cấp cứu Nhậm Nhã Lâm được xác định đã không còn gì đáng ngại, nhưng Lục Thành vì bị thương ở tay nên để lại di chứng khiến bản thân anh ấy sau này sẽ không thể cầm dao phẫu thuật được nữa.

Trong phòng bệnh Lục Thành đã tỉnh lại từ trước liền căn dặn mọi người.

“Chuyện về cánh tay của con mong mọi không để cho Lâm Lâm biết”
Lục phu nhân lo lắng hỏi con trai.

“Vậy sau này con định như thế nào?”
“Con cần mẹ giúp con hai việc”
“Con muốn làm gì?”
“Thứ nhất, mẹ giúp con ngồi vào vị trí cấp cao ở Lục thị, con muốn quay về công ty”
Nghe được lời này mọi người trong Lục gia ai cũng bất ngờ.

“Anh, anh nói thật chứ?”
“Vậy thì hay quá rồi, ông nhất định sẽ bảo mẹ con chuẩn bị một chức vụ tốt cho con”
“Còn chuẩn bị gì chứ? Mẹ con giữ chức chủ tịch này chính là để cho con, chỉ cần con quay về thì lập tức sẽ ngồi vào chức chủ tịch”
“Bà nội con nói đúng, mẹ vì con mới ngồi trên vị trí này lâu như vậy cũng chỉ mong một ngày con quay lại rồi giao nó lại cho con”
“Con không cần chức chủ tịch, con chỉ cần chức vụ tổng giám đốc”
“Được, con muốn thế nào mẹ cũng đồng ý”
Tin vui này của Lục Thành làm cho mọi người vui mừng, sau khi mọi người rời đi Lục Thành đã giữ Lục phu nhân ở lại.


“Mẹ, con có vài việc muốn nói”
Lục phu nhân ngạc nhiên, bà ấy đồng ý ở lại nghe con trai nói.

“Sao vậy?”
“Có phải gần đây công ty đang có dự định hợp tác làm một dự án đúng không?”
“Đúng vậy, sao con lại nói đến chuyện này? Có chuyện gì sao?”
“Vậy thì con đúng rồi, vậy mẹ giúp con đồng ý nhận kí kết hợp đồng đó, sau khi ra việc con sẽ trực tiếp về Lục thị đảm nhiệm dự án đó, con muốn mẹ công bố với bên ngoài rằng con đã trở lại và cả tin tức con sẽ đảm nhiệm dự án mới của công ty, nhưng tin tức phải càng lớn càng tốt”
“Được, tuy mẹ không biết con có ý định gì, nhưng mẹ tin tưởng ở con”
“Con cảm ơn mẹ”
“Con là con trai của mẹ, cảm ơn làm gì chứ?”
Bên phía Nhậm Nhã Lâm sau đó cũng đã tỉnh lại, cô ấy vừa tỉnh đã nhớ đến Lục Thành và muốn đến tìm anh nhưng bị Lăng Nghiên cản lại.

“Lâm Lâm, cậu muốn đi đâu vậy?”
Thấy Lăng Nghiên trên người có vết thương Nhậm Nhã Lâm thắc mắc hỏi.

“Cậu sao vậy? Sao lại có vết thương trên người như thế? Chẳng lẽ hôm đó cậu cũng ở đó sao?”
“Mình không sao? Mình chỉ bị thương nhẹ thôi, bây giờ cũng đã khoẻ hơn nhiều rồi”
“Vậy A Thành đâu? Anh ấy sao rồi?”
“Vậy còn Tiểu Khả? Em ấy có biết chuyện của mình hay không?”
“Mình không để em ấy biết, mình nói bọn mình hẹn cậu đi du lịch và bảo em ấy chú tâm ôn tập, thế là em ấy tin ngay”
“Em ấy chuẩn bị thi rồi, mình thật sự rất sợ làm cho em ấy lo lắng”
“Cậu mau chóng dưỡng bệnh và khoẻ lại, mọi chuyện sẽ trở về như cũ nhanh thôi”
( Trở về như cũ sao? Hôm đó chính miệng tên cầm đầu đó đã nói nhất định phải giết chết mình, rốt cuộc chuyện này là sao chứ?)
Nhậm Nhã Lâm nghe xong thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Nghiên Nghiên, cậu đưa mình về nhà có được không?”
“Được, mình đưa cậu về”
Hôm sau Nhậm Nhã Lâm xuất viện, Lăng Nghiên đưa cô ấy về đến cửa nhà của Lục Thành thì Lăng Nghiên đã vội trở về chăm sóc Âu Dương Việt vì vết thương của cậu ấy vẫn chưa lành.

“Mình về trước đây, cậu vào nhà đi”
“Được, tạm biệt cậu”
Nhậm Nhã Lâm lặng lẽ đi vào, thấy căn nhà vẫn không có ai thì cô ấy mới biết Lục Thành vẫn chưa từng trở về đây.

( Lần này anh ấy liều mạng cứu mình, cũng đã chứng tỏ được tâm tư của anh ấy, vậy mình có nên tha thứ cho anh ấy hay không?)
Trong lúc cô ấy đang suy nghĩ thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng người bước vào.

Cô ấy giật mình quay người lại phát hiện đó hoá ra lại là Lục Thành, khác với dáng vẻ trước đây, anh ấy khoác lên bộ âu phục lịch lãm, vẻ ngoài cũng lạnh lùng hơn trước rất nhiều.


“A Thành”
Lục Thành khác với trước đây, anh ấy lạnh nhạt bước đến, giọng điệu xa lạ hỏi cô.

“Em đến đây làm gì?”
“Em…….


“Chẳng phải em nói muốn ly hôn sao? Chẳng lẽ là mang giấy ly hôn đến?”
Nhậm Nhã Lâm sửng sốt, coi ấy ngơ ngác bước đến.

“Ý anh là…….

.

anh đồng ý ly hôn”
Lục Thành không ngần ngại nói.

“Đúng vậy, dù sao cũng không hề có tình yêu, mọi chuyện cũng đã bị phát hiện, ly hôn là chuyện đương nhiên thôi”
Nhậm Nhã Lâm không muốn tin vào những gì mình nghe được, sau chuyện sinh tử trước đó cô ấy cứ nghĩ Lục Thành yêu cô ấy thật lòng nhưng hiện tại lời anh ấy nói lại khiến cô đau lòng tột độ.

“Hoá ra, anh vẫn là chỉ thương hại và áy náy nên mới kết hôn với em”
“Đúng”
Nhậm Nhã Lâm bất giác rơi nước mắt, cô ấy đau lòng hỏi Lục Thành.

“Quan tâm, chăm sóc, lời yêu thương…….


.

tất cả đều chỉ là một màn diễn hay sao?”
Lục Thành thản nhiên nói ra lời khiến Nhậm Nhã Lâm triệt để từ bỏ.

“Mọi thứ…….

.

đều chỉ là diễn mà thôi, người tôi luôn yêu là Tuyết Thanh”
Nhậm Nhã Lâm lòng đau thắt, cô ấy cười khổ rồi hướng ánh mắt tuyệt vọng về phía Lục Thành, từ từ cởi chiếc nhẫn cưới ra đưa về phía Lục Thành.

“Chiếc nhẫn này, từ đầu đến cuối cũng chưa từng thuộc về em………trả lại cho anh, gửi lại thứ nên thuộc về người khác, gửi anh lại cho người anh yêu thương”
Nói xong cô ấy buông chiếc nhẫn trên tay làm nó rơi xuống nền lạnh lẽo, cũng giống như trái tim cô ấy hiện tại, ngoài tuyệt vọng và sự lạnh lẽo ra chẳng có gì.

Mặc kệ Nhậm Nhã Lâm khóc lóc đau khổ ra sao, từ đầu đến cuối Lục Thành đều lạnh lùng không nói gì.

Nhậm Nhã Lâm buông lòng mình, thẩn thờ như một người không tri giác bước qua Lục Thành, cái lướt qua này như thể một con dao, một nhát cắt đứt duyên nợ của cả hai người từ đó.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.