Dị Nhân

Chương 3: Khi gió đông về




Ngày mới đến thật sớm với khu chợ này, khi bình minh còn chưa ló dạng thì mọi người đã nhộn nhịp dọn hàng cũng như nấu nướng cho bữa sáng. Những âm thanh hỗn độn, vui vẻ cùng dòng người thoăn thoắc qua lại làm xua đi cái lạnh của buổi sớm. Tối hôm qua, trong cơn hưng phấn khó có được, Hà Trí Ngân cũng quên mất hiện giờ hắn là một đứa trẻ phụ việc ở khu chợ. Buổi sáng, hắn mà có thời gian để thở đã là may mắn lắm rồi.
Hiện giờ, hắn đang ngồi nhổ lông vịt một cách tương đối cam chịu. Tội nghiệp con vịt, bị hắn trút nỗi hưng phấn và sự tò mò không được giải tỏa lên thân. Không biết chết rồi thì người ta có cảm giác như thế nào, nhưng dẫu sao dù là người hay vịt thì chắc cũng không muốn mình sau khi chết còn bị vặt hết lông.
Sau một buổi sáng bận rộn thì cuối cùng hắn cũng dứt ra được mớ công việc. Đúng là cơm người đâu dễ ăn chút nào, dẫu cho hắn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi đi chăng nữa. Chợ vừa tan tầm là hắn phóng ngay lên một cái sườn đồi vắng người và bắt đầu thử nghiệm năng lực.

Thật sự tuyệt vời ! Hắn hét lên trong sung sướng, cái cảm giác cơ thể như tan biến trong không khí rồi lại ngưng tụ ở một nơi khác trong nháy mắt thật sự có thể gây nghiện. Hắn dịch chuyển hết chỗ này đến chỗ kia, biến lên mấy cái cây cao ngút để tận hưởng cái không khí mát mẻ và sự tự do khi xóa nhòa đi khoảng cách của không gian. Đôi lúc hắn cũng không thể tin tất cả những thứ này là thật, hay chỉ là một giấc mơ kỳ diệu. Thật sự kỳ diệu!
Niềm vui và sự hưng phấn đi theo hắn suốt cả buổi chiều cho đến khi hắn nhận được một tin không hay ho chút nào. Mùa đông sắp đến và cũng là mùa các loại hung thú và yêu thú thường xuyên tấn công làng mạc, cái chợ này những ngày qua có thể nói là đã hoạt động hết công sức để chuẩn bị ột mùa đông khó khăn sắp tới. Chẳng trách nhóm người thợ săn cứu hắn không quay lại chợ nữa, hóa ra đó đã là chuyến đi săn cuối cùng của họ trong năm nay. Mùa đông đến, khi thực vật khan hiếm, khí hậu khắc nghiệt và các loài yêu thú thì chẳng hề vui tính chút nào, chúng bắt đầu lảng vảng ở khu vực dân cư, tấn công người, quấy phá bất cứ khi nào chúng có cơ hội.
Thực ra thì vùng làng Đại Lâm này không có yêu thú nhưng hung thú thuộc họ sói to như bò mộng và tinh tinh khổng lồ thì có rất nhiều. Bình thường chúng ở sâu trong đại lâm, khi mùa đông đến, nguồn thức ăn khan hiếm thì bắt đầu kéo ra bìa rừng nơi tiếp giáp với con người.

Dẫn đến các hoạt động buôn bán sinh hoạt ở đây đều bị đình chỉ lại và mọi người rút về trong làng, nhưng cũng không quên để lại muôn ngàn cái bẫy thú. Những cái bẫy này cũng rất có tác dụng và cứ cách vài ngày các thợ săn lại ra để bắt mấy con thú xui xẻo về cải thiện bữa ăn.


Điều này cũng cho thấy sự đáng sợ của yêu thú, bởi Hà Trí Ngân nghe được từ mấy người thợ săn thì bẫy thú hầu như rất ít có tác dụng với chúng bởi yêu thú hầu hết đều thông minh và khôn ngoan như người, thận chí nếu chúng dính bẫy một lần thì lần sau sẽ vô cùng khó để sử dụng lại cái bẫy đó với nó. Điều này làm hắn thực sự khiếp sợ và ấn tượng.
Một tuần sau thì sạp hàng cuối cùng cũng đã được thu dọn, chỉ còn mấy gian nhà trống, không biết có qua nỗi mùa đông hay không. Hà Trí Ngân lúc này đã theo mấy người tiểu thương về trong làng. Đây là lần đầu tiên hắn đến đây, những ngôi nhà ở đây đều bằng gỗ và rất đẹp, nhưng kiến trúc cũng không giống kiến trúc phương Đông mà giống kiến trúc của thời xưa ở các nước phương Tây hơn. Những ngôi nhà ngăn cách nhau bằng những khu vườn rau xanh và những cây ăn quả kỳ lạ mà hắn lần đầu tiên mới thấy.
Con đường thì được lát đá xanh hoàn toàn, uốn lượn qua những dãy nhà với lớp meo xanh bám trên nền trông rất đẹp và cổ kính. Ở phía cuối làng là khu trung tâm với những dãy nhà lầu hai ba tầng bao gồm hai cái nhà hàng làm nơi ăn uống nhậu nhẹt của cánh đàn ông, một dãy nhà tạp hóa bán những thứ linh tinh từ dao kiếm, khiên giáp, da thú cho đến những gia vị đầy màu sắc.
Ngôi nhà to nhất ở góc trái, có 2 con thú đá kỳ lạ là nơi đại diện cho chính quyền. Hà Trí Ngân cũng chỉ biết sơ qua nền chính trị ở đây, nhưng có một điều khiến y sốc nặng đó là ở đây không có vua mà chỉ có một hội đồng trưởng lão và nội các làm nhiệm vụ quản lý điều hành đất nước. Điều thật khó mà tin được, y những tưởng với người dân ở đây khi họ vẫn còn trong thời kỳ vũ khí lạnh thì việc không có nô lệ đã là may mắn lắm rồi, không ngờ nền địa chính trị của họ lại tốt đến như vậy. Không có vua thì cũng sẽ không có quý tộc, không có quý tộc thì sẽ chẳng có ai là bình dân. Điều này đối với một kẻ ở một thế giới phát triển như y quả thật không còn gì may mắn hơn.
Sau một hai ngày ăn dầm ở dề ở nhà của một bà tiểu thương, hắn được một ông già đưa đến một trong hai quán ăn ở cuối làng. Ông già này tên là Trương Định, là người đại diện đứng đầu của cái chợ ở bìa rừng của làng Đại Lâm, dáng người quắc thước, đôi mắt tinh anh xem ra vẫn còn tráng kiệt lắm. Khó mà tin được là ông đã một trăm lẻ một tuổi.


Ông đưa hắn đến gặp ông chủ của cái quán này, hóa ra ông muốn họ nhận hắn vào làm ở đây và chu cấp cho hắn một chỗ ở qua mùa đông. Ông khen ngợi sự nhanh nhạy và siêng năng của hắn, cũng không quên nhắc đến một chút cái thân phận không nhà không cửa, không cha không mẹ của hắn.
Cuối cùng thì hắn cũng được nhận vào với một cái vỗ vai cười xuề xòa của ông chủ và vài lời căn dặn phải siêng năng của ông già Trương Định. Hắn thật sự cảm động về lòng tốt của những người nơi đây.
Không biết ngày mai trở thành bồi bàn sẽ có tư vị gì, nhưng dẫu sao có một nơi để đặt chân đã là tốt lắm rồi. Dạo này hắn cũng không còn quá hưng phấn khi lén lút dùng dịch chuyển tức thời nữa, một phần niềm vui lúc ban đầu đã qua, một phần khả năng này tạm thời cũng không có quá nhiều tác dụng nhất là khi hắn cũng không thể hiện trước mắt người khác, ít nhất là cho đến khi hắn hiểu rõ hoàn toàn về thế giới này cũng như những kẻ được gọi là dị nhân.
Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới trong bước đường phiêu bạt của hắn. Ba má ơi, con nhớ ba má lắm !



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.