Dị Nhân

Chương 34: MỘT MÌNH GIỮA CAO NGUYÊN




-Địa điểm thi năm nay sẽ là vùng rừng núi phụ cận của bình nguyên...Suối Vàng!
Hà Trí Ngân đứng lặng ở giữa quảng trường, chẳng còn cảm giác được phản ứng của lũ trẻ xung quanh. Hắn hơi choáng váng và sững sờ. Có cảm giác như hắn vừa mới bước hụt một bước chân và bỗng giật mình nhận ra là đang nằm mơ vậy.
Rồi dường như hoàn toàn tự động, hắn quay về phía Kỳ Đồng và trao đổi với nó bằng một khoảng lặng dài với một ánh mắt không thể tin được.
Môi Kỳ Đồng mấp máy điều gì đó không rõ nhưng cánh tay của nó đã nói lên tất cả. Nó đang chỉ về một nhân vật không hề xa lạ với hai đứa, đang hoàn toàn thoải mái “làm dáng” trước hai ánh nhìn hình viên đạn.
-Ỷ Lan!
Hóa ra là cô bé này! Hà Trí Ngân bật cười, sảng khoái giơ ngón cái ra ý thán phục và khen ngợi. Cô bé cũng đáp lại hắn bằng một cái nháy mắt và một nụ cười cực kỳ mê hoặc. Chỉ riêng có thằng mập Kỳ Đồng là hoàn toàn không nhận được món quà này. Nó vẫn đang trong cơn tức giận điên cuồng vì thất vọng thì ít mà vì nếm trải cảm giác bị người ta xỏ mũi dắt đi thì nhiều.

Cũng may là thời gian cũng không có dư thừa cho tình thế khó xử này. Trên quảng trường, những đứa trẻ đầu tiên đã bắt đầu được dịch chuyển biến mất vào thinh không cùng với một vị giám sát giả lạ mặt. Rồi một giây sau, ông ta đã ngay lập tức quay lại và tiếp tục túm cổ đứa tiếp theo, tan biến vào không khí như thể cả hai làm bằng bột phấn vậy.
Kỳ Đồng đi trước Hà Trí Ngân. Nó quên cả chào hỏi thằng bạn chí cốt mà vừa đi vừa nghiến răng trèo trẹo Ỷ Lan, thậm chí mấy lời lầm bầm của nó vẫn còn vang vọng đâu đó khi khuông mặt núc ních đã không còn hiện diện ở quảng trường.
Cuối cùng cũng đến lượt Hà Trí Ngân. Khác với bọn trẻ, cảm giác này cũng chẳng có gì mới lạ với một Dị nhân hệ dịch chuyển như hắn. Hà Trí Ngân hoàn toàn thoải mái nắm tay vị giám sát và một lần nữa tận hưởng cảm giác đã lâu lắm rồi không trải nghiệm.
-Bụp! Lạnh quá!
Một giây sau, Hà Trí Ngân đã đến được nơi cần đến. Trải ra trước tầm mắt hắn là một cánh rừng thưa rộng lớn đang chuyển mình trong hoàng hôn với gió lạnh nhè nhẹ và tuyết rơi lất phất. Khung cảnh đẹp một cách xám xịt và quạnh quẽ.
Vị giám sát giả bên cạnh Hà Trí Ngân đã biến mất từ lúc nào không hay, nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa...
-Lột quần áo ra!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng làm Hà Trí Ngân lạnh cả xương sống. Hắn giật nảy mình và theo phản xạ quay đầu nhìn lại. Đó là một người không nhìn rõ mặt mũi, trong một bộ áo chùng của giám sát giả. Ông ta ngồi trên một đống đồ lỉnh kỉnh và hất hàm nhắc lại mệnh lệnh một cách cáu kỉnh.
Hà Trí Ngân cũng rất biết điều, hắn nhanh chóng lột hết quần áo từ trên xuống dưới chỉ chừa mỗi quần lót, nhưng rốt cuộc dưới ánh mắt đầy đe dọa, hắn cũng phải cởi luôn mảnh vải cuối cùng một cách bất đắc dĩ. Vị giám sát giả cũng không có ý kiến gì về chú chim bé nhỏ của hắn, ông ta quay sang lấy một bộ đồng phục ném cho hắn, nói như ra lệnh:
-Mặt vào!

Bộ quần áo này cũng chẳng khác gì so với đồng phục cũ của Hà Trí Ngân, nhưng lại có thêm một mảnh giáp dùng để bảo hộ trái tim và một cái mũ thép có lưới sắt che trọn phần đầu và cổ.
Vị giám sát tỏ ra khá kiên nhẫn đợi đến khi Hà Trí Ngân đã sẵn sàng rồi mới lên tiếng giảng giải:
-Đây là hộ giáp dùng để bảo vệ tính mạng của ngươi. Không được cởi ra dưới bất kỳ trường hợp nào. Nếu không sinh tử tự chịu!
Qua đây! Ngươi được phép chọn một món đồ và bốc thăm may rủi một món trước khi tiến vào rìa của bình nguyên Suối Vàng.
Hà Trí Ngân ngoan ngoãn bước sang. Trước mặt hắn là đủ loại đồ đạc chất thành một đống nho nhỏ: Dao găm, xẻng quân dụng, mũ giáp toàn thân, thuốc men, lương thực, nước uống, có cả chăn nệm và một cái lều hành quân,...
-Chọn!
Tiếng vị giám sát thúc sau lưng làm hắn thực sự bối rối, rốt cuộc hắn quyết định chọn một bộ quần áo ấm. Đây có lẽ là một quyết định cẩn trọng và khôn ngoan bởi chiến đấu sinh tồn gì thì chưa biết nhưng trước tiên hắn phải có được thứ gì đó để chống chết lạnh qua đêm nay đã.
Cuối cùng là phần bốc xăm, Hà Trí Ngân vừa ti hí hé mắt mở tấm giấy trong sự khó chịu của vị giám sát, vừa lầm bầm cầu nguyện trong đầu.
Đến khi mặt trời vừa tắt hẳn thì hắn đã tiến vào khu vực thi đấu, nơi này được báo hiệu bằng ngôi sao đang nhấp nháy trên ngọc bài. Xung quanh hoàn toàn lạnh lẽo và quạnh quẽ, cũng không biết Kỳ Đồng và một nghìn mấy đứa nhóc còn lại đang ở đâu.
Mò mẫm trong đêm tối gần một tiếng đồng hồ, Hà Trí Ngân mới chọn được một địa điểm ưng ý. Hắn ngồi bệt cả người xuống một gốc cây to. Sau khi đã đảm bảo xung quanh không có ai, hắn liền bất ngờ há miệng phun ra một cái gì đó nhầy nhầy từ trong miệng ra. Đó là hai viên đá đen vuông vức to bằng quả trứng cút và một cái gì đó be bé mảnh mảnh được gói cẩn thận bằng bong bóng cá.

Nhưng chừng đó chưa phải là tất cả. Sau vài giây nâng niu mấy món bảo vật, hắn mới cẩn thận bỏ tọt vào túi, chuyển sang lần mò cái gì đó trong đống tóc dài bờm xờm rồi bất thình lình đắc chí rút ra một đoạn dây cước.
-Ha ha!
Hà Trí Ngân cười lên đắc thắng. Ai mà ngờ rằng hắn lại dám gian lận đem theo hai hòn đá đánh lửa, một cái lưỡi lam và một đoạn dây chứ. Cộng thêm bộ đồ ấm và túi dụng cụ thuốc men dùng để sơ cứu vết thương vừa bốc thăm được. Có thể nói cơ hội sống sót qua được tháng mùa đông đầu tiên của hắn vẫn là khá khả quan.
Vấn đề bây giờ chỉ là thức ăn và đề phòng những con chuột trộn cắp! Nhưng đó là chuyện của những ngày tháng khốn khổ tiếp theo. Còn bây giờ điều hắn ưu tiên là tìm một chỗ kín đáo cất dấu cẩn thận hai viên đá đánh lửa, thuốc men và mấy món đồ lặt vặt còn lại.
Sau khi đã đảm bảo trong đêm nay không một ai có thể đào ra chỗ này. Hà Trí Ngân mới quay về chỗ cũ, bắt đầu cố gắng mò mẫm trong bóng tối tìm kiếm một khúc cây vừa tay làm vũ khí hộ thân và củi đốt.
Đêm đầu tiên luôn là đêm khó ngủ và cẩn trọng nhất, chỉ có thằng ngu mới tính chuyện đi ăn trộm hay thám thính một nơi hoàn toàn xa lạ vào cái giờ trăng treo trên đầu này. Thay vào đó, Hà Trí Ngân nhanh chóng quơ một đống củi dồn lại một chỗ rồi mới cẩn thận lấy đá đánh lửa ra bắt đầu châm lửa.
Thời tiết lạnh giá khiến cho việc bắt lửa khá khó khăn, nhưng hì hục mãi Hà Trí Ngân cũng thành công đưa hơi ấm lan tỏa và ánh sáng rực một góc rừng. Hắn cũng không dám hưởng thụ ngay bên đống lửa mà lại cẩn thận trèo lên cây, lấy đoạn dây cước ra rồi tự cột mình vào cành cây ngay ở phía trên đống lửa đang cháy đượm như người ta nướng thịt vậy.
Hà Trí Ngân cảm thấy khá thoải mái trong tư thế đòn bánh tét này, hắn vô tư đánh một giấc thẳng tới sáng. Đêm nay chẳng biết có bao nhiêu đứa chết rét hay bị dã thú tấn công nhưng chắc là chả có thằng nào sướng bằng hắn rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.