Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 17



Chương 17.
Tâm tư phụ nữ thật khó đoán.
Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn Nguyễn tổng đen mặt rời đi, trên trán hiện lên dấu chấm hỏi.
Cô vừa rồi khàn cả giọng hát <Tận trung báo quốc>, dõng dạc hùng hồn như vậy, chính mình còn cảm động đến rơi lệ, vì sao mặt Nguyễn tổng giống như...càng đen hơn?
Lý Yên vẫn cung kính đi theo Nguyễn tổng, chỉ là trước khi lên xe liếc mắt nhìn Tiểu Vũ một cái, nhịn cười đến run rẩy bả vai.
Lâu lắm chưa thấy ai có thể khiến Nguyễn tổng run rẩy như vậy.
A Luân lại càng thẳng thắn, giơ ngón cái lên, dùng khẩu hình tặng Tiểu Vũ hai chữ: "Trâu bò!"
Lại không trâu bò sao?
Nhìn vẻ mặt không sợ gì kia.
A Luân ngẫm nghĩ, không thể tưởng tượng được Nguyễn tổng cũng có ngày này.
Chủ tịch phát hiện gần đây Nguyễn Ức có điểm không đúng, bà vẫn luôn biết cháu gái mất ngủ, chỉ là trước kia cô đều một mình bưng ly rượu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hai mắt trống rỗng đến đáng sợ.
Mà hiện giờ...
Nguyễn Thu ở góc tường cẩn thận quan sát.
Nguyễn Ức tắm rồi, khó được ở nhà thả lỏng, cô chỉ mặc một chiếc áo thun trắng to rộng dài đến đùi, gợi cảm cực kỳ, tóc dài xõa ra, ôm đàn guitar chỉnh âm.
Nguyễn Thu: ?
Thích thú như vậy? Muốn đàn cái gì?
Chỉnh âm xong.
Nguyễn Ức nhẹ hát: "Khói bốc lên, xa xăm phương Bắc, cờ trận cuốn, ngựa hí vang, kiếm khí như sương..."
Dưới chân Nguyễn Thu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa văng ra ngoài.
Vấn đề là...vì cái gì mà nửa đêm rồi, cháu gái còn hát nhạc hành quân như vậy, còn vừa hát vừa cười, cười xong lại hát, hát xong lại cười.
Hát một lát xong, Nguyễn Ức cầm điện thoại ra ngoài: "Ừ, là tôi, cậu ấy thế nào rồi?"
......
"Ừ, đừng làm cậu ấy phát bệnh là được."
......
Nguyễn Thu nhìn cháu gái, nội tâm thoáng hiện lên hai chữ "quỷ dị".
Hôm sau, Nguyễn Thu liền gọi A Luân tới, "Chính Trực có chuyện gì?" 
Bà còn đang cân nhắc có phải nên gọi một pháp sư đuổi quỷ đến.
A Luân không dám giấu diếm, trình bày một lần tất cả sự tình ngày đấy, nói xong câu cuối, Nguyễn Thu đỡ eo cười đến run rẩy: "Ây da mẹ nó ơi, con bé cũng có ngày như vậy à, không phải ngụy trang giỏi lắm sao? Được, được lắm, cuối cùng cũng có người dọn dẹp được nó."
A Luân cũng nở nụ cười theo, thật sự là, phàm là người ở bên hiểu biết Nguyễn Ức, nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm đó đều sẽ muốn cười.
Hai người ôm bụng cười to.
Nguyễn Ức mặc một chiếc váy dài màu đen ra ngoài, màu đen gợi cảm lạnh lùng, đêm nay có một buổi tiệc cần tham gia, cô lườm bà nội cùng A Luân một cái.
Hai người:...
Bà nội cùng A Luân giống như bị điểm huyệt, lập tức ngưng cười, bà nội khụ một tiếng, vuốt tóc, giả vờ hỏi: "A Luân, loại mặt nạ tính chất đặc biệt của ta thế nào rồi?"
A Luân cúi đầu: "Vẫn đang nghiên cứu."
Nguyễn Ức hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo nhìn thoáng qua bà nội, bà nội thật không khí chất rụt đầu.
Chờ đến thời điểm Nguyễn Ức ngẩng đầu ưỡn ngực đóng cửa đi ra.
Trong phòng, lại cười ầm lên.
Nhà họ Nguyễn đã thật lâu không có tiếng cười như vậy.
Đương sự Tiểu Vũ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, tâm tư của cô hiện tại đều đặt lên công việc.
Nguyễn tổng hạ lệnh không được cho Tô Anh bước vào Ức Phong, cô ấy liền thật sự không bước vào được. Nhưng Tô Anh là ai, cô ấy thần thông quảng đại, rất nhanh liền biết công trường của Tiểu Vũ, dứt khoát lái xe bay đến.
Mưa đã kéo dài mấy ngày liền, khó được như hôm nay trời trong nắng ấm, Tiểu Vũ bận rộn một ngày xong, khuôn mặt nhỏ tươi cười như bánh quai chèo bò lên xe Tô Anh: "Chị, sao lại đến đây?"
Tô Anh nhìn động tác đỡ eo của cô, nhăn mày: "Tiểu Vũ, tôi đã nói rồi, chỉ cần em mở miệng, chị đây lập tức mang em theo."
Tiểu Vũ lắc đầu: "Tôi cũng không dám."
Không dám?
Tô Anh cười lạnh, cô là một người có diện mạo cực kỳ có tính công kích, đẹp là đẹp đến nóng bỏng, nhướng mày, cả người sắc bén: "Em là sợ Nguyễn tổng sao?"
Tất cả mọi người đều sợ Nguyễn Ức, nhưng cô thì không.
Tiểu Vũ vừa nghe đến Nguyễn tổng liền lắc đầu: "Cũng không phải như vậy, chị, đừng đi chọc cô ấy."
Tô Anh nhìn đôi mắt hẹp dài đang thu lấy ánh sáng của Tiểu Vũ, khóe môi giơ lên mỉm cười, xem ra, trong lòng em bé này vẫn có mình, vẫn sợ mình phải chịu liên lụy.
Tiểu Vũ nhớ đến đôi mắt mệt mỏi của Nguyễn Ức, đau lòng nói: "Thân thể của cô ấy không tốt."
Tô Anh:...
Kỳ thật, mấy ngày nay không ở Ức Phong, trong lòng Tô Tiêu Vũ cũng cảm thấy kỳ quái, giống như luôn nhớ cái gì, chính mình lại ẩn ẩn chạm không tới. Cuối cùng cái eo khá hơn, vẫn là chị Yên của cô thương cô, mỗi ngày đưa thuốc dán, còn tìm người giúp cô chăm sóc, rốt cuộc tuổi còn trẻ, trừ bỏ ẩn ẩn đau nhức, trên cơ bản đều không có chuyện gì.
Buổi tối, Tô Anh muốn đưa Tiểu Vũ đi ăn món lẩu cô thích, Tiểu Vũ lắc đầu: "Chị, chị mời tôi ăn cơm, tôi cũng có sĩ diện."
Tô Anh buồn cười nhìn cô, một ngón tay vươn ra, điểm lên mũi Tiểu Vũ: "Sao nào, em nghĩ chị đây so với ai khác có tiền hơn?"
Nói thích tích cách của Tiểu Vũ, không bằng nói là hứng thú với cảm giác mới mẻ kia.
Trai xinh gái đẹp gì mà Tô Anh chưa gặp qua?
Có tiền, không có tiền, gia cảnh tốt, thực lực tương đương, xuất thân bình dân.
Gia cảnh giống cô, ở bên nhau phần lớn đều bảo trì khoảng cách nhạt nhòa, rốt cuộc phía sau đều có tầng lợi ích gia tộc làm liên lụy. Gia cảnh không tốt, Tô Anh cũng gặp qua rất nhiều, ban đầu đa số vẫn có chút vâng vâng dạ dạ, sau đó, nước chảy tiền tiêu ra ngoài, thói quen không thuận theo được.
Chỉ có Tiểu Vũ, không kiêu ngạo không xu nịnh, vô luận cô có nhiều tiền cỡ nào, vẫn luôn lấy một tấm lòng "bình đẳng" để đối đãi.
Tiểu Vũ đưa Tô Anh về nhà, lần cuối cùng ăn cơm ở đây trước khi chuyển đi.
Cô ở nhà cũng làm lẩu, tự mình đun nước cốt. Tô Anh dựa vào cửa nhìn, trong tay cầm đồ ngọt nhỏ tự tay Tiểu Vũ làm ra.
Vì muốn bảo trì dáng người, Tiểu Vũ đều dùng đường ăn kiêng hoặc sữa tách béo, trên bánh pudding nhỏ có cánh hoa hồng, nếu không phải Tiểu Vũ nói chính cô làm, Tô Anh thật tưởng đây là mua bên ngoài.
Tiểu Vũ một bên bận rộn một bên nhẹ hát, gần đây ở công trường, cô thật hứng thú với ca hát, nằm mơ cũng thấy mình biến thành đại minh tinh.
Tô Anh sâu kín nhìn cô trong chốc lát, đi đến sau lưng Tiểu Vũ, hai tay  duỗi ra vây lấy eo cô.
Thân mình Tiểu Vũ cứng đờ, dừng một chút, quay đầu nhìn Tô Anh: "Chị...chị?"
Tô Anh nhìn cô, môi đỏ mấp máy, mang theo u hương thời gian: "Tiểu Vũ, để tôi vĩnh viễn bảo vệ em, vĩnh viễn yêu em được không?"
Kỳ thật, sau khi vào phòng thuê của Tiểu Vũ, cô sợ ngây người.
Cái này mà là phòng ở sao?
Tô Anh cảm thấy còn không rộng bằng phòng tắm nhà mình, thậm chí cảm giác vừa bước vào hít thở đều không thoải mái, giống như thân mình đứng thẳng sẽ đụng phải trần nhà.
Chỉ là Tiểu Vũ không có một chút bộ dáng tự ti nào, cô vui vẻ giới thiệu từng góc với Tô Anh, còn có điểm tiếc nuối: "Chị, nếu không phải sốt ruột chuyển nhà, đồ đạc đều đóng gói hết, tôi còn có thể để chị thưởng thức style trang hoàng của tôi."
Tô Anh nhìn đôi mắt cô, sạch sẽ chân thật, không một chút ngụy trang, một giây đó, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một loại xúc động muốn bảo hộ cô gái này cả đời.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Chị, chị là thích gương mặt này của tôi phải không, tôi cũng thích."
Cằm Tô Anh ái muội đặt trên vai Tiểu Vũ, nghe cô nói "ha ha ha" cười.
"Hay là thích giọng hát của tôi? Chị biết không, mấy hôm trước Tiểu Vương tử ở công trường thổ lộ với tôi đấy."
Tiểu Vũ nói thật thoải mái, Tô Anh cũng hiểu được, nhìn vào mắt cô ấy: "Nhưng em đã cự tuyệt."
Tiểu Vũ gật đâu.
Tô Anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô ấy: "Trong lòng em có người rồi?"
Có người sao?
Tiểu Vũ nghiêm túc nghĩ, đúng vậy, tuy rằng với Tiểu Vương tử ở công trường có chỗ đùa giỡn như anh em với nhau, nhưng chị Tô Anh thì sao? Vừa xinh vừa giỏi lại vừa có tiền.
Bỗng nhiên, gương mặt của Nguyễn Ức chợt lóe qua trong đầu cô, ngay sau đó, đôi mắt luôn chứa đựng mỏi mệt ẩn nhẫn kia, một kích đâm trúng tim cô.
Lúc này, Tô Anh nhìn Tiểu Vũ, tay bên hông chậm rãi buông ra, đôi mắt nghiêng nghiêng, giọng nói có chút mất mát: "Có phải tôi đã đến hơi muộn không?"
Người bình thường lúc này đều sẽ nói với cô một ít lời an ủi, mấy năm nay Tô Anh cũng không phải chưa có thất bại, cô đã có kinh nghiệm.
Tiểu Vũ lại lắc đầu, cùng Tô Anh phân tích: "Chị xem, trước chị có cùng tôi nói mấy năm nay, chị đều không giống tôi vẫn có bạn bè đúng không?"
Tô Anh nghĩ, gật đầu.
Quả thật, tính tình cô không tốt, đôi khi tức giận có thể dọa người, bị cha mẹ cưng chiều đến mắc bệnh công chúa, người khác giới còn đỡ, sau khi về nước trên cơ bản không có thân cận quan tâm với người cùng giới.
Tiểu Vũ hướng dẫn từng bước: "Nhưng chị nhìn xem, mấy năm nay, chị có rất nhiều bạn trai bạn gái phải không?"
Tô Anh nhìn cô, đột nhiên cười.
Tiểu Vũ xinh đẹp, biết Tô Anh đã hiểu: "Tôi vẫn là người duy nhất đi."
Người khác đều cảm thấy Tiểu Vũ ngốc nghếch, trí nhớ không được tốt, đôi mắt Tô Anh lại tinh đời, nhịn không được khích lệ: "Tiểu Vũ, IQ của em tuy rằng không cao, EQ lại cực kỳ không giống người bình thường, nhưng lại rất thích hợp xử lý phương diện quan hệ người khác khó giải quyết."
Tiểu Vũ bày nồi lẩu ra: "Chị, coi như chị đang khen tôi đi."
Bữa cơm cuối cùng trong căn phòng này, Tiểu Vũ còn rất vui vẻ, uống bia còn có chút hơi say, cuối cùng, cô nằm nhoài lên giường nhìn căn phòng đã ở hơn một tháng, nhợt nhạt ngâm nga.
--- Ta bay bay, ngươi lay động
Đường ruộng đầy cỏ dại
Đương tỉnh chờ mộng rơi
Như thế nào mở ảo
......
Tô Anh nhìn, duỗi tay túm cô từ trên giường lên: "Được lắm, không cần thương cảm, cũ không đi mới không tới, Tiểu Vũ, hiểu chưa?"
Cô lau giọt nước trên khóe mắt Tiểu Vũ, ê ẩm trong lòng.
Có rất nhiều chuyện Tiểu Vũ không nói, nhưng cô cũng biết cô bé còn non nớt này phải gánh vác những gì trên lưng.
Người như vậy lại cách cô quá xa, Tô Anh không cảm giác được, cô đã từng mở miệng muốn giúp Tiểu Vũ, lại bị Tiểu Vũ cự tuyệt.
Nguyên văn lời nói của Tiểu Vũ.
--- Chị, tôi còn trẻ, còn có thể chịu khổ, giống như cái eo của tôi bị đau bị cong đến không thể đứng thẳng, nhưng rất nhanh có thể hồi phục, tôi liền lại là tôi. Nhưng có những thứ, một khi cong rồi, rốt cuộc không thể đứng thẳng lên được nữa.
Tiểu khu ban đêm thật im ắng, ngẫu nhiên sẽ có tiếng côn trùng kêu vang.
Tiểu Vũ cùng Tô Anh vai sát vai tay trong tay tản bộ, ngửi hương khí cỏ xanh, Tô Anh cảm khái: "Đã lâu rồi tôi không đi bộ ở nơi nào thế này."
Tiểu Vũ cười cười, đang muốn nói chuyện, từ xa, ánh đèn chói mắt chiếu đến, khiến cô không mở được mắt, dùng tay ngăn lại.
Tô Anh cũng bị lóa mắt, nhăn lại đôi mày.
Đèn kia vẫn chiếu sáng, Tô Anh không thể không buông ra tay trái đang nắm lấy tay Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng theo bản năng rời đi.
Ngay lúc này, ánh đèn tối sầm.
"Phanh" một tiếng, cửa xe mở ra, chân dài của Nguyễn Ức bước xuống, cô mặc váy dài màu đen, đôi mắt tím giống sao sáng trời đêm, cứ như vậy mặt không biểu tình xuống xe, đôi mắt gắt gao nhìn Tô Tiêu Vũ.
Tiểu Vũ thấy Nguyễn Ức ngây ngẩn cả người, Tô Anh lại phản ứng cực nhanh, kinh ngạc nhìn Nguyễn Ức, lại quay đầu nhìn Tiểu Vũ không biết vì sao lại đỏ mặt, cô cong môi: "Tiểu Vũ, chị đây biết người trong lòng em là ai rồi."
Lời nói bằng phẳng, thanh âm nhàn nhạt cô đơn như cũ.
Tiểu Vũ hiểu rõ ý của cô, muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng...lại đột nhiên không muốn phủ nhận, cô có chút vô thố nhìn Tô Anh, Tô Anh lại cười, đột nhiên vươn tay phải, cùng tay phải của Tiểu Vũ giao nhau, mười ngón tay đan xen kéo cô vào trong lòng. Tiểu Vũ đột nhiên không kịp phòng vệ liền bị kéo vào một cái ôm phiếm hương xa lạ.
Cô ngẩn người, kinh ngạc nhìn Tô Anh. Tô Anh lại cúi đầu cười xấu xa, ở bên tai nhỏ giọng: "Để chị đây giúp em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.