Chương 22
--- Đây là Na Tra cùng ai?
Nhận được cái nhìn chết người của Nguyễn tổng, toàn bộ thân mình A Luân đều cứng đờ.
Nguyễn Ức nhìn cô nửa ngày, lông mi dài chớp động, nhàn nhạt nói: "Ừ, là tôi cùng Tiểu Vũ."
A Luân ngẩn người, không thể tưởng tượng nổi: "Em?"
Nguyễn tổng ở chỗ nào cơ?
Nguyễn Ức gật đầu, tốt bụng nhắc nhở: "Na Tra."
A Luân:...
Cuộc sống có rất nhiều cách để chết, cố tình lại có người tự chọn tìm đường chết.
Trong lòng A Luân còn lập lòe một chút ánh sáng hy vọng cuối cùng, rốt cuộc gần đây Nguyễn tổng cùng Tiểu Vũ bên nhau đã tốt hơn, nên sẽ không tính toán chi li này đó việc nhỏ này đi.
Cô quả nhiên hiểu Nguyễn Ức nhất.
Nguyễn Ức nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Trừ tiền thưởng tháng này."
Một chân A Luân phanh lại, trên trán đầy mồ hôi chảy ra, Nguyễn Ức nghiêng đầu, con ngươi như mực nhìn cô: "Chị cảm thấy ảnh chụp thế nào?"
Lại một vấn đề liên quan đến sống chết.
A Luân ngồi thẳng tắp, dùng ánh mắt chân thành nhất thế gian nhìn Nguyễn Ức, dùng giọng nói thành khẩn trả lời: "Ảnh chụp hai em bé thật là cực kỳ ngây thơ chất phác đáng yêu vừa nhìn thấy chính là tiên nữ hạ phàm tuyệt đại phi phàm, trẻ em hạ giới không thể so được."
Lúc này, bà chủ nên vừa lòng đi?
Nguyễn Ức nhìn cô, hơi mỉm cười: "Tôi có bảo chị phải khen như vậy đâu, A Luân, càng ngày càng dối trá, vẫn là trừ luôn một quý đi."
A Luân:...
Ô ô, cô biết rồi, sáng nay tâm tình bà chủ rất tốt, nên mới đùa giỡn với mình đúng không?
Bị bà chủ trừng phạt, A Luân làm việc phá lệ nghiêm túc nâng cao hiệu suất, sáng nay vốn nghĩ sẽ để một cậu đàn em đi giải quyết chuyện ảnh chụp, sau đó chính mình thì ra ngoài hẹn Tần Quân. Chỉ là sau khi bị Nguyễn tổng bắt nạt, A Luân cũng không dám càn rỡ quá mức, chỉ có thể tự tay xử lý. Tần Quân kia vẫn luôn cứng rắn, bất quá càng khiến cô hứng thú, ban đầu trong lòng cô vốn chỉ có ý nghĩ chơi đùa, không nghĩ tới, một em gái nhỏ như Tần Quân vậy mà cũng có vài phần thủ đoạn, có thể khiến cô sửng sửng sốt sốt, mấy cậu em lại càng một lần lại một lần bị trêu đùa
Đến thời gian nghỉ trưa.
Ảnh chụp đã được chuẩn bị xong, hơn nữa A Luân còn dùng hết khả năng chữa lành, ảnh chụp sao chép còn đẹp hơn so với bản gốc, thậm chí còn được cẩn thận nhét vào một tấm khung.
Nguyễn Ức nhìn thấy ảnh chụp, biểu tình dịu đi, dáng vẻ rất vừa lòng.
A Luân thử nịnh nọt: "Nguyễn tổng, đặc biệt đẹp đúng không? Ai da, thật là hâm mộ thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư này."
Nguyễn Ức cong môi: "Rốt cuộc vẫn muộn một chút, nếu có thể quen biết từ khi càng nhỏ chẳng phải càng tốt hơn sao."
A Luân:...
Nguyễn tổng thật vô sỉ.
Còn khoe khoang với mình.
Sao không nói luôn là muốn quen nhau từ lúc trứng mới được thụ tinh đi?
A Luân yên lặng phun lửa, Nguyễn Ức nhìn chăm chú ảnh chụp trong chốc lát, giương mắt hỏi: "Chuyện Mục Tâm thế nào rồi?"
Nhắc đến công việc, A Luân thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc trả lời: "Em đoán không sai, cô ta bắt đầu đến thăm hỏi tầng lãnh đạo trước kia của Ức Phong, hy vọng được bọn họ ủng hộ."
Nguyễn Ức gật đầu, "Bên người sắp đặt thế nào?"
A Luân: "Mấy năm nay, người bên cạnh Mục tổng thay đổi không sai biệt lắm, cô ta tuy rằng có phát hiện, nhưng cũng vẫn là quá muộn."
Mục Tâm là chị họ của Nguyễn Ức, hai người năm đó cùng được cân nhắc làm người nối nghiệp Ức Phong.
Nguyễn Thu biết cháu gái thân thể không tốt, vì sự phát triển lâu dài của tập đoàn, rất nhiều chuyện thế này, bà không thể không dự bị.
Đừng thấy là chị em họ, bản tính của Mục Tâm cùng Nguyễn Ức hoàn toàn bất đồng, cô là điển hình cho kiểu người một điểm liền trúng, ban đầu, cô cường thế chèn ép Nguyễn Ức khắp nơi, ở hội đồng quản trị cũng có tầm ảnh hưởng lớn, Nguyễn Ức lại thật trầm mặc, chưa bao giờ cùng cô tranh chấp, nhưng rốt cuộc vẫn là cháu gái ruột của Nguyễn Thu, thời gian trôi qua, cô vừa có thể củng cố địa vị chính mình, vừa có thể như kéo tơ mà thay đổi những người bên cạnh Mục Tâm thành tâm phúc của mình.
Mục Tâm của hiện tại, vẫn luôn kêu to phát giận với Nguyễn Ức như trước đây.
Nhưng cũng chỉ giới hạn trong phát giận, không còn uy hiếp nào khác.
Nguyễn Ức trầm mặc một lát, nhìn A Luân: "Bảo họ không cần làm quá mức."
Rốt cuộc vẫn là chị họ của mình.
Là người duy nhất làm bạn bên người mình, từ lúc người thân rời đi khi còn nhỏ.
Tuy rằng cô ấy vẫn luôn trong tâm thái tương đối cùng cạnh tranh đối với mình, khắp nơi hùng hổ dọa người, nhưng Nguyễn Ức biết, trong lòng Mục Tâm vẫn có tình cảm chị em với cô.
Mỗi khi thế này, trong lòng A Luân đều chua, cô nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, mở mắt ra đã là một mảnh bình tĩnh: "Buổi chiều gọi Phỉ Nhi, chúng ta ra ngoài một chuyến."
"Được."
Vừa dứt lời, cửa bị gõ vang, Nguyễn Ức nâng đầu, ý bảo A Luân đi mở cửa.
Giờ này, hai người đều nghĩ hẳn là Lý Yên đến đưa cà phê, nhưng ai biết vừa mở cửa, A Luân kinh ngạc hô một tiếng: "Tiểu Vũ, sao em lại đến đây?"
Nguyễn Ức kinh hãi lắp bắp, nhanh chóng phản ứng, lập tức đè khung ảnh xuống bàn, nhét ảnh chụp vào tay áo.
Tiểu Vũ thất hồn lạc phách đi đến, đôi mắt đều đỏ, giọng nói khàn khàn đáng thương nhìn Nguyễn Ức: "Nguyễn tổng, ảnh chụp của tôi bị lấy trộm rồi."
A Luân:...
Nguyễn Ức:...
Tiểu Vũ có chút kích động, nước mắt đảo quanh vành mắt, cúi đầu chịu đựng cảm xúc.
Nguyễn Ức như có tật giật mình, cất khung ảnh vào trong ngăn kéo, "Có phải tự mình vứt đâu rồi không?"
"Không thể nào." Tiểu Vũ ngẩng đầu, lập tức trả lời: "Tôi đã cất rất kỹ, sáng nay vẫn còn thấy, không thể nào vứt nhầm, nhất định là bị ai lấy trộm, tôi rất tức giận, tên trộm kia là đồ xấu xa, vì cái gì lại lấy ảnh chụp của tôi? Quả thực muốn phát điên, nếu để tôi bắt được, tôi nhất định phải chém rơi móng vuốt của hắn.
Nguyễn Ức:...
Theo bản năng, tay Nguyễn tổng có chút đau.
A Luân ở bên cạnh cười, tốt bụng nhắc nhở: "Như vậy sao được, móng vuốt là bộ phận quan trọng, ảnh hưởng đến hạnh phúc con người, còn có khả năng ảnh hưởng đến chính mình."
"Nói chuyện ma quỷ gì đấy?" Tiểu Vũ ai oán nhìn A Luân: "Chị, có phải đang nói đùa để tôi đi không?"
Nguyễn Ức nghe xong, cũng nhìn sang A Luân: "Nếu đúng là chị, nhanh trả lại Tiểu Vũ, cậu ấy đang sốt ruột."
A Luân:....
Ông trời không thương tôi.
Nguyễn tổng à, lương tâm của em sẽ không đau sao?
Tiểu Vũ cúi đầu khóc chít chít, cô thật khó chịu muốn chết, vốn dĩ hôm nay cô đã tính toán, đi tìm một hiệu ảnh phóng to tấm ảnh kia, cô muốn treo trong phòng mình, ai ngờ hôm nay vừa đến công ty, tay sờ soạng mãi, ảnh vẫn không thấy.
Nguyễn Ức nhìn A Luân thật sâu, ánh mắt tràn ngập cảnh cáo.
A Luân xấu hổ cười cười, "Tiểu Vũ, tôi giúp em tìm xem."
Nguyễn Ức cũng đứng lên theo, đến bên cạnh A Luân, vỗ vai dặn dò: "Ừ, từ từ giúp đỡ."
A Luân được sủng ái mà kinh sợ.
Việc nhỏ như vậy, hơn nữa còn là chuyện ngay dưới mí mắt, Nguyễn tổng còn tốt bụng tự mình nhờ vả?
Sấm sét nổ ầm ầm, A Luân đen mặt, vừa mới định phản ứng, liền thấy Tiểu Vũ tay che miệng, đôi mắt trợn tròn chỉ vào mình: "A a a a!!! Chị, đúng là chị lấy, ảnh của tôi! Đồ đáng ghét!"
Đồ đáng ghét...
Đúng vậy, đồ đáng ghét A Luân mang trên đầu một đàn quạ đen miệng rộng nghiến răng nghiến lợi nói với Tiểu Vũ: "Đúng vậy, tôi chính là tên trộm đại ác táng tận lương tâm lấy cắp ảnh người ta còn giả vờ không biết đáng bị chém rơi móng vuốt đấy."
Nguyễn Ức:......
Tiểu Vũ kinh ngạc, cô nhìn A Luân, nhỏ giọng nói: "Chị, chị sao vậy? Có phải trong lòng quá áp lực không chịu nổi hay không, chị không cần sợ." Cô nhìn thoáng qua Nguyễn tổng: "Nguyễn tổng của chúng ta có thể chữa bệnh."
A Luân:......
Ô.
Cô không cần chữa bệnh, cô muốn từ chức, cô còn muốn sửa tên không gọi A Luân nữa, về sau gọi Đậu Nga là được.
Tiểu Vũ cũng mặc kệ tâm tình A Luân, sau khi lấy lại được ảnh chụp, cô liền cảm thấy sung sướng như vừa nhặt được trân bảo, vui vui vẻ vẻ về chỗ của mình, ôm ảnh chụp thế nào cũng không đủ.
Lý Yên đang ở bên kia pha cà phê, cô nhìn thoáng qua Tiểu Vũ tươi vui hớn hở: "Đẹp như vậy sao? Chị đây thấy cô đã nhìn hết nửa ngày."
Tiểu Vũ ngẫm nghĩ. "Đẹp."
Sao lại không đẹp được?
Càng nhìn càng thấy Nguyễn tổng lúc nhỏ quá đáng yêu, cảm giác mềm mềm như bông, thậm chí nhịn không được dùng tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trên ảnh.
Càng hy vọng, sẽ có một ngày, cậu ấy không còn lạnh băng như vậy, sẽ lại trẻ con đáng yêu giống như khi ấy.
Lý Yên liếc nhìn ảnh chụp một cái, so với A Luân cô thông minh hơn nhiều, vừa thấy đã biết là Nguyễn Ức lúc bé, cô trầm tư một lát, hỏi: "Tiểu Vũ, từ nhỏ em đã thích con gái sao?"
Tiểu Vũ lại thẳng thắn: "Cũng không hẳn, chỉ cần là người đẹp em đều thích."
Lý Yên:....
Cạn lời không còn gì để nói.
Tiểu Vũ không nói dối, từ nhỏ cô đã có một ánh mắt yêu cái đẹp, chỉ cần xinh đẹp, vô luận là nam hay nữ, cô sẽ khen ngợi không chút keo kiệt, khiến không ít thiếu nam thiếu nữ tin tưởng, chữa khỏi không ít người, trong đó có Nguyễn tổng.
Lý Yên nghĩ ngợi, tiếp tục hỏi: "Vậy em thích loại hình nào? Em cảm thấy Nguyễn tổng thế nào?"
Tiểu Vũ nghe xong lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng hạ giọng: "Chị, đừng nói nữa, Nguyễn tổng nghe lén thì xong rồi."
Lý Yên cười, thật bất đắc dĩ chọc chọc đầu Tiểu Vũ: "Chị đã quen biết Nguyễn tổng nhiều năm như vậy, còn không hiểu cô ấy sao? Cô ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy."
Cách một cánh cửa.
A Luân phát rồ, đôi mắt trừng như bóng đèn, mà ở trước mặt cô, Nguyễn tổng mang bộ dáng như đặc vụ 007, lỗ tai dán vách tường, lắng nghe thật cẩn thận.
Tuy rằng chỉ nói chuyện phiếm cùng chị Yên, nhưng lời này cũng khiến Tiểu Vũ nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
Không phải tất cả mọi người sẽ giống cô, đều thích người cùng giới.
Nguyễn tổng...tuy rằng cậu ấy có hai người mẹ, hai người bà, có điều kiện huyết thống di truyền bẩm sinh, nhưng vạn nhất là biến dị thì sao?
Nếu cậu ấy không thích con gái, mình sẽ kích động sao?
Vấn đề này làm Tiểu Vũ trở nên bối rối, đừng nhìn Tiểu Vũ ngày thường ngoài miệng không có điểm yếu, nhưng ở cảm tình cô lại đặc biệt đơn thuần, cô đã tìm tòi trên mạng rất nhiều --- làm thế nào để đoán được một cô gái là thẳng hay cong. Cư dân mạng trả lời hoa hòe lòe loẹt, cô xem đến hoa cả mắt đều không thấy có ích.
Thời điểm tan tầm, Tiểu Vũ hẹn gặp chuyên gia phái thực chiến Tô Anh.
Khó được Tiểu Vũ tự hẹn mình uống trà, còn tìm một cửa hàng cao nhã, người bên cạnh đều uống trà ngắm hoa một cách thật văn nghệ, Tô Anh gọi một bát kem thật lớn, móng tay đẹp mới làm tốt nhanh chóng hoạt động, phẫn nộ: "Mẹ ơi, cái đồ tay mơ nay, làm bà đây thật vất vả, tức chết."
Tiểu Vũ cười xấu hổ.
Tô Anh ngẩng đầu lườm cô một cái: "Nói đi, tiểu quỷ, em muốn làm gì?
Cô còn không biết Tiểu Vũ sao? Không có việc gì sẽ không tìm mình, khẳng định là có việc muốn nhờ vả.
Tiểu Vũ cười cười, cũng không giấu diếm: "Chị, làm thế nào để đoán được một cô gái là thẳng hay cong?"
Tô Anh như đồ ngốc nhìn cô: "Cái này mà cũng phải hỏi tôi?"
Tiểu Vũ xấu hổ gãi đầu.
Tô Anh nhướng mày: "Đơn giản nhất trực tiếp nhất là xem tay, có để móng tay dài hay không."
Mặt Tiểu Vũ lập tức đỏ lên, thẹn thùng uống một ngụm trà lớn: "Chị, chị quá đen tối."
Tô Anh cười, cong môi đang muốn nói chuyện, Tiểu Vũ tiếp tục hỏi: "Nếu móng tay không sắc, hẳn là sẽ không sao."
Tô Anh thiếu chút nữa phun kem ra khỏi miệng.
Cái đồ nhóc quỷ này!
Tô Anh nén cười: "Em muốn xem thử không." Nói xong, tại hiện trường dạy học liền vươn ngón tay nhỏ dài của chính mình ra: "Em xem tay tôi, vừa nhìn đã thấy rất lâu vẫn chưa được sinh hoạt phương diện kia rồi."
Cô nói lời này là cố ý bắt nạt Tiểu Vũ, ai biết Tiểu Vũ cúi đầu nhìn ngón tay mượt mà của mình cảm khái: "Hóa ra tôi đúng là trời sinh thích con gái."
Tô Anh:...
Tiểu Vũ đúng là thiên tài.
Tại sao não của cô lại không giống người bình thường?
Để cảm tạ sự trợ giúp hữu nghị của Tô Anh, Tiểu Vũ lấy điện thoại của cô: "Tôi giúp chị đánh."
Tô Anh ở bên cạnh trực tiếp trợn tròn mắt, giờ khắc này mới hiểu cái gì là thiên phú dị bẩm.
Ngón tay Tiểu Vũ nhanh chóng hoạt động, linh hoạt không giống người bình thường, vô luận là loại anh hùng nào cũng đều bị đánh cho nát bét xin tha.
Cuối cùng, Tô Anh chậm rãi vô lực vươn tay: "Trả điện thoại cho tôi, Tiểu Vũ, tôi bái phục tốc độ tay của em, vậy mà lại không để cho tôi, tôi luyến tiếc nhường em cho người khác."
Đôi tay này thật có thể khiến cho người ta vui vẻ, nếu được khai phá một chút, khẳng định sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Tiểu Vũ nào biết Tô Anh nói lời này có ý gì, cô mang theo tâm tư về nhà, về nhà rồi, nấu cơm cũng thất thần.
Chờ Nguyễn Ức trở lại, cô chạy nhanh đến giúp cô ấy cầm áo khoác, Nguyễn Ức nhìn cô ấy kỳ quái, Tiểu Vũ nhìn mình chằm chằm làm gì? Sao ánh mắt lại kỳ lạ như vậy?
Kế tiếp là quan sát các kiểu.
Ánh mắt Tiểu Vũ vẫn không rời khỏi tay Nguyễn Ức, ăn xong cơm tối, Nguyễn Ức ngồi đọc sách, Tiểu Vũ giả vờ pha nước mật ong cho cô, ánh mắt vẫn nôn nóng đặt trên đôi tay kia.
Tay Nguyễn tổng thật đẹp...
Thon dài tinh tế, đầu ngón tay như búp măng, mỗi một móng tay đều trong suốt, như đuôi én bày ra ngoài.
Quan trọng nhất là không để móng tay dài, không làm móng, hơn nữa cắt sửa thật bằng phẳng.
Nhận thấy ánh mắt của Tiểu Vũ, Nguyễn tổng buông sách xuống, khóe môi giơ lên, vẫy vẫy tay làm trò trước mặt Tiểu Vũ: "Rất thích?"
Tiểu Vũ đơ một chút, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên.
Nguyễn Ức bình tĩnh nhìn cô, bất động thanh sắc nói: "Nói đến đôi tay này của tôi, làm tổng giám đốc là lãng phí. Năm đó, bà nội tôi một hai muốn tôi làm bác sĩ khoa ngoại, nói đôi tay này tinh tế thon dài quá mức xuất sắc, bà sống hơn nửa đời cũng chưa bao giờ gặp qua."
Tiểu Vũ:...
Cô cúi đầu nhìn tay mình, như thể lập tức ảm đạm đi rất nhiều.
Tâm tình Nguyễn Ức không tồi, cô đứng dậy vào phòng làm việc lấy tài liệu, Tiểu Vũ xuất thần, điện thoại trong phòng khách vang lên.
Tiểu Vũ chạy tới nhận, máy bàn này đều dùng cho công việc, nên lúc tiếp điện thoại, cô mở loa theo thói quen , không nghĩ tới là bà nội Nguyễn Thu, Nguyễn Thu vừa nghe là Tiểu Vũ liền hỏi: "Tiểu Vũ sao rồi, cùng Chính Trực thế nào?"
Mặt Tiểu Vũ có điểm hồng, cảm giác lời này của bà nội không đứng đắn: "Chúng con vẫn ổn, vừa nãy còn nói chuyện phiếm."
Bà nội: "Nói chuyện gì?"
Tiểu Vũ cười: "Nguyễn tổng kể, ngài nói tay cậu ấy là tay bác sĩ khoa ngoại, thon dài tinh tế quá mức xuất sắc, sống hơn nửa đời đều chưa gặp qua."
Bà nội vừa nghe liền cười, không lưu tình chút nào: "Con lại nghe nó khoác lác, toàn bộ họ Nguyễn nhà chúng ta, tay con bé là ngắn nhất, còn bác sĩ khoa ngoại cái gì? Ha ha ha, thổi phồng với con còn được, người ngoài không biết, nhưng thiên phú dị bẩm dòng họ chúng ta, đến con bé lại bị biến dị, ta nhìn còn thấy giống củ cải nhỏ."
Vừa dứt lời.
Tiểu Vũ cảm thấy một trận khí lạnh đóng băng thấm đến.
Nguyễn Ức ôm tài liệu đi ra, tươi cười cứng lại trên mặt, cô gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, trong mắt đằng đằng sát khí.