Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 25



Đường đường là Nguyễn tổng, một ánh mắt cũng có thể làm cấp dưới run rẩy.
Vậy mà hiện giờ, dưới trời xanh mây trắng, trên tóc cô lại buộc lên hai cái bím nhỏ đáng yêu, vẻ mặt mờ mịt.
Ngoại trừ A Luân, Phỉ Nhi cùng giám đốc Lam, Lý Yên cùng vài người thân cận có thể nhịn được, mấy nhân viên khác đều quay đầu nhịn cười, nghẹn đến mức nhe răng trợn mắt vẻ mặt dữ tợn.
Lý Yên khụ một tiếng, lấy tay chọt chọt Tiểu Vũ: "Em làm?"
Trừ Tiểu Vũ ra, ai còn có thể chạm vào Nguyễn tổng? Nguyễn tổng không thể nào tự mình buộc tóc thành như vậy đi.
Tiểu Vũ chột dạ sờ mũi: "Không phải em."
Dư quang cô trộm nhìn lén Nguyễn Ức, đối diện với cái nhìn đằng đằng sát khí của cô ấy, Tiểu Vũ run lên một chút, lôi kéo cánh tay Lý Yên, lấy lòng nói: "Chị, chị, hôm nay em có thể ở cùng phòng với chị không?"
Lý Yên nhịn không được cười: "Không thể."
Tiểu Vũ thành khẩn nhìn Lý Yên: "Chị, ân cứu mạng này, ngày nào đó ---"
"Tô Tiêu Vũ."
Thanh âm lạnh băng của Nguyễn Ức từ phía sau truyền đến, Tiểu Vũ lập tức đứng thẳng: "Có mặt!"
Nguyễn Ức ôm cánh tay, nhướng mày nhìn cô: "Đi lấy hành lý, về phòng cùng tôi."
Tiểu Vũ:...
Lý Yên chớp mắt với Tiểu Vũ, chắp tay trước ngực một chút, yên tâm đi, Tiểu Vũ, chị gái sẽ thắp nến cho em.
Nguyễn tổng quả thật có thể nhìn rõ mọi chuyện
Vốn đang muốn chạy trốn, nhưng Tiểu Vũ dưới sự dạy dỗ của bà chủ đã sớm không còn là bạn nhỏ ngây thơ ngày hôm qua rồi, cô đã nghĩ kỹ, chính mình cắn chết cũng không thừa nhận thì làm gì được nhau?
Vào phòng, Nguyễn Ức lạnh lùng lườm cô một cái, vào trong rửa mặt.
Tiểu Vũ ngồi xuống bắt đầu sắp xếp hành lý, kỳ thật Lý Yên không nói cho cô, trước kia Nguyễn Ức sẽ không bao giờ tham gia các hoạt động tập thể, đi công tác dẫn theo cô ấy hoặc người nào, đều sẽ ở một mình một phòng, hành lý của mình cũng không để ai khác chạm vào.
Mấy ngày nay, Lý Yên cũng cảm nhận được Nguyễn Ức đối với Tiểu Vũ phá lệ săn sóc, thậm chí dung túng.
Đúng vậy, dung túng.
Tiểu Vũ thế mà lại vô tình vô ý một lần lại một lần đội mũ dưa hấu trên đầu vui vui vẻ vẻ dẫm vào quả bom Nguyễn tổng, thành công gây nổ một cú lại một cú.
Sau đó thì sao?
Nguyễn tổng không chịu được phải trừng phạt cô, nhưng thật ra lại nghiến răng nghiến lợi bắt A Luân giục nợ.
Sau đó lại sao nữa?
A Luân thật sự gọi điện giục nợ một lần, nửa năm đã trả nợ suýt nữa bị xóa sạch.
Ai, Nguyễn tổng của các cô, đã sớm không còn là Nguyễn Ma Quỷ thủ đoạn sắc bén đối người hà khắc như trước kia rồi.
Cô ấy dường như đã mềm mại hơn.
Thời điểm Nguyễn Ức tắm rửa xong đi ra, Tiểu Vũ đang ngồi sắp xếp lại hành lý của cô, lấy bộ quần áo cô muốn mặc để ra ngoài. Cô biết tính cách Nguyễn Ức, đầu tiên là dùng cồn khử trùng xịt lên từng cái áo, sau đó mới dọn dẹp.
Nguyễn Ức một tay lau tóc nhìn cô, trong mắt ẩn chứa do dự.
Lúc còn rất nhỏ.
Mẹ Sở từng làm việc tương tự cho mẹ Nguyễn.
Khi đó cô không rõ vì sao hai mẹ làm việc nhà cũng có thể vui vẻ như vậy.
Hiện giờ, cô đã tự mình cảm nhận được, lãng mạn từng tí vẫn là hạnh phúc.
Nguyễn Ức sâu kín nhìn Tiểu Vũ, kỳ thật nội tâm cũng phức tạp, nghĩ đến lời nguyền sống không quá 40 tuổi trong dòng họ, nghĩ đến thân thể mình đã bị đạp hư mất nửa đời, lý trí nói cho cô rằng không nên kéo Tiểu Vũ vào xoáy nước này, nếu có một ngày, cô thật sự rời đi, Tiểu Vũ lại hãm sâu vào, cậu ấy rất có khả năng sẽ giống mẹ Nguyễn đau khổ như vậy, nhưng...
Nguyễn Ức ủ rũ cúi đầu, đôi mắt do dự, lòng cũng rối bời.
Không có người nào trời sinh lại thích cô độc. Còn cô đã cô độc lâu lắm rồi.
Cô luyến tiếc buông tay Tiểu Vũ.
"Ai, cậu tắm xong rồi?" Tiểu Vũ vặn eo đứng lên, cảm giác bản thân không bằng thời điểm 18 tuổi, lần trước đau eo đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vốn dĩ muốn tìm y sĩ chuyên nghiệp giúp đỡ xoa bóp một chút, nhưng quá bận rộn nên vẫn trì hoãn mãi.
Nguyễn Ức gật đầu, nhìn Tiểu Vũ, vừa mới tắm xong, cả người cô như trong suốt, đặc biệt là đôi con ngươi đen như mực, nhuộm lên điểm điểm ánh nước, gây ngứa trong lòng.
Tiểu Vũ không được tự nhiên quay đầu đi, khụ một tiếng, "Nguyễn tổng, cái kia thật không phải do tôi làm."
Nguyễn tổng nghe xong cười, chậm rãi bước đến gần Tiểu Vũ, lúc này không cần quạt, không khí trên núi vừa lúc, gió thổi qua, gợi lên áo ngủ sa mỏng của Nguyễn tổng, cảnh đẹp nhợt nhạt như ẩn như hiện.
Tiểu Vũ tốt xấu gì cũng mang thân thể kiện toàn, là thiếu nữ tinh lực dư thừa, mặt cô lập tức liền đỏ lên, Nguyễn Ức bước lên phía trước, cô lùi về phía sau, mãi cho đến khi bị bức đặt mông ngồi xuống giường.
Nguyễn Ức cười, hai tay chống bên người Tiểu Vũ, khóa cô vào trong lòng, môi đỏ khẽ mở, ánh mắt quyến rũ nhìn cô: "Cậu bắt nạt tôi?"
Tiểu Vũ:...
Trời ạ.
Nguyễn tổng, tôi mà bắt nạt cậu thật, cầu xin cậu, xin mời cậu, nhanh nhanh cách xa tôi một chút.
Nguyễn Ức ở rất gần Tiểu Vũ, sợi tóc thậm chí xoa lên gương mặt cô, mang theo nồng đậm hương thơm tắm gội, tim Tiểu Vũ đập như sấm, cảm giác ngực như muốn nổ tung, Nguyễn tổng lại như cố ý, con ngươi hẹp dài nhìn cô chằm chằm, cười quyến rũ.
Tiểu Vũ hít vào thật sâu, Nguyễn Ức nhướng mày: "Sao nào, dám làm không dám nhận, một câu cũng không dám nói?"
Nói chuyện sao...
Tiểu Vũ dùng sức nuốt nước miếng, đối diện với đôi mắt Nguyễn tổng, trong lòng Nguyễn Ức run lên một cái, đột nhiên lùi về sau một bước.
Tiểu Vũ:...
Cô vẫn chưa nói gì mà...
Nguyễn tổng...sẽ không lại đọc được suy nghĩ gì đó của mình đi?
Đúng vậy.
Vừa rồi, nếu Nguyễn tổng không rời đi, cô khẳng định sẽ không khống chế được, sẽ ôm chặt vòng eo mảnh khảnh kia, dùng sức kéo cô ấy vào trong lòng.
Yên lặng chết người.
Tiểu Vũ xấu hổ ngồi trên giường đung đưa chân, Nguyễn Ức đưa lưng về phía cô giả vờ dọn dẹp, tim cũng nhảy lợi hại.
Qua một hồi lâu, Tiểu Vũ mới đứng dậy, cầm lấy máy sấy: "Nguyễn tổng, tôi giúp cậu sấy tóc."
Nguyễn Ức quay đầu lại nhìn cô, "Sấy tóc? Sấy xong lại buộc hai bím lên sao?"
Bí kíp dỗi người thần công đến từ Nguyễn tổng.
Tiểu Vũ bị nghẹn gắt gao, Nguyễn Ức nhìn biểu tình hận không thể cắn lưỡi của cô, cong môi: "Cậu rất nhớ hồi còn nhỏ sao?"
"Ừ." Tiểu Vũ gật đầu, hỏi lại Nguyễn Ức: "Cậu không nhớ sao?"
Người bình thường khi trưởng thành đều sẽ hoài niệm khi còn nhỏ phải không? Chỉ có những ngày tháng đó mới là chân chính vô lo vô nghĩ, nằm gọn trong lòng cha mẹ vui cười, theo các bạn nhỏ đi khắp nơi chơi đùa, không cần đi làm, không cần công tác, không cần lo lắng vì tương lai.
Nguyễn Ức nghe xong, thần sắc hơi đổi: "Không."
Tuổi thơ của cô cùng Tiểu Vũ không giống nhau.
Ký ức của cô đều là các loại trị liệu, là nhân viên y tế đè thân thể nhỏ bé của cô xuống đâm thẳng kim thật dài vào cột sống, là hình ảnh thống khổ của mẹ Sở, là bộ dáng rơi lệ của mẹ Nguyễn, là vô số lần biệt ly, là bà nội trộm lau nước mắt...tia sáng duy nhất, cũng chỉ có Tiểu Vũ.
Cho nên, cô rất hoài niệm Tiểu Vũ khi còn bé, thậm chí một người kiêu ngạo như cô, bị Tiểu Vũ quên đi, cô vẫn gần như cố chấp, dùng hết thủ đoạn giữ cô ấy lại bên mình.
Tia sáng duy nhất trong bóng tối, tuy rằng bé nhỏ, nhưng cô vĩnh viễn không quên.
Tiểu Vũ thấy biểu tình của Nguyễn Ức, biết cô lại xúc động trong lòng, có chút khó chịu, chạy qua, "Tôi giúp cậu sấy tóc."
Thân mình Nguyễn Ức cứng lại một chút, cô nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ chân thành nhìn cô, ánh mắt sáng ngời thật lòng.
Sau một lúc, Nguyễn Ức mới khẽ gật đầu.
"Ong ong ong", cùng với âm thanh của máy sấy, Tiểu Vũ bắt lấy từng sợi tóc, chất tóc của Nguyễn Ức thật tốt, thật giống như tơ lụa, "Nguyễn tổng, cậu thơm thật."
Khóe môi Nguyễn Ức giơ lên.
Tiểu Vũ cảm khái: "Nhìn cậu mỗi ngày bận rộn như vậy, làm sao bảo dưỡng, chắc chắn là trời sinh xinh đẹp trong truyền thuyết rồi."
Nguyễn Ức cười: "Không cần nịnh nọt, chuyện hôm nay tôi sẽ không quên."
Tiểu Vũ:...
Quả thật đừng nghĩ sẽ lừa gạt được Nguyễn tổng.
Chờ hai người thu thập xong, dưới lầu mọi người đều tập hợp đủ rồi, ai cũng hưng phấn muốn đến địa điểm lửa trại tiệc tối, nghe nói còn có rất nhiều em trai em gái người dân tộc đang chờ bọn họ cùng đến nhảy múa.
Nguyễn Ức không định đi, cô không thích hoàn cảnh nhiều người như vậy, nói một tiếng với Tiểu Vũ cùng Lý Yên liền đi rồi.
Tiệc tối bên lửa trại được làm thật long trọng.
Ngọn lửa hồng tươi sáng dâng lên, hương rượu sữa ngựa bay trong không khí, trên thảo nguyên nơi đây, mọi người cánh tay kéo cánh tay, nhiệt tình nhảy múa ca hát.
Lửa trại chiếu sáng nửa bầu trời, xua tan màn đêm rét lạnh.
Các thiếu nữ dân tộc giỏi ca múa không phải thổi phồng, vòng eo uốn lượn, mềm mại xoay người, dáng dấp uyển chuyển, sang sảng tươi cười, mọi người tuy rằng đều không chuyên nghiệp, nhưng cũng bị kéo theo vào vòng quay.
"Ha ha!"
"Hát lên!"
......
Tất cả mọi người vây quanh lửa trại, Tiểu Vũ lại uống đến mặt đỏ hồng, kỳ thật cô còn uống bia được, nhưng loại rượu sữa ngựa này, nhìn thì đẹp mắt, nhưng uống vào cay xè, bên trong còn vị tanh cô khó tiếp thu được, tác dụng chậm lại đặc biệt mạnh.
Một lát sau, cô bắt đầu thấy say, một mình ngồi trên thảm cỏ chờ đợi.
Vũ nữ số một của địa phương tên Bạch Yên tiến đến lôi kéo muốn cùng cô nhảy múa, Tiểu Vũ dựa xuống mặt đất, cười đặc biệt tươi: "Đừng kéo, đừng kéo, tôi mệt lắm." Nói xong, cô bắt tay đặt trên miệng, tặng người ta một nụ hôn gió: "Bên trái, bên phải, các chị gái cùng chơi đùa nào ~ xem cô nương xinh đẹp này, dáng múa uyển chuyển cỡ nào, tay không ngừng nghỉ, chị Bạch Yên của chúng ta ~"
Bạch Yên đỏ mặt chạy đi, đến cạnh người dẫn đoàn, cô chỉ vào Tiểu Vũ nói cái gì, người dẫn đoàn kinh ngạc nhìn sang Tiểu Vũ, rồi viết cho Bạch Yên một dãy số. Bạch Yên như cầm được bảo bối, trộm nhìn Tiểu Vũ một cái, cúi đầu đỏ mặt.
Vui chơi đến ban đêm, mọi người cùng nướng một con dê núi.
A Luân ra tay, lấy một con dao quân dụng, ánh dao sắc bén mang đến một trận khí lạnh xoay tròn trong tay cô, từng miếng từng miếng thịt dê được cắt xuống một cách chuyên nghiệp, đầu bếp bên cạnh cũng phải giơ ngón cái khen ngợi rồi lại than thở không bằng được người ta.
Cô bê cho Tiểu Vũ một đĩa thịt dê, Tiểu Vũ nhận lấy, ăn đặc biệt vui vẻ.
Cô hiện tại vẫn bị rượu tác động, đầu từng đợt lướt sóng.
A Luân cười tủm tỉm: "Thế nào, kỹ thuật của chị cô thế nào?"
Tiểu Vũ dùng sức gật đầu, "Ăn ngon, chị, đao pháp rất không tồi."
A Luân đung đưa con dao: "Tất nhiên, dao này chính là để chém người mà."
Tiểu Vũ:...
Trong nháy mắt hóa đá, miệng Tiểu Vũ vẫn còn nhai thịt, mờ mịt ngốc nghếch nhìn A Luân.
Cô uống rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lông mi ướt át, đôi mắt như muốn hút hết ngọn lửa kia vào trong.
A Luân nhịn không được cười thành tiếng, nhìn bộ dáng Tiểu Vũ không kiềm chế được chọc chọc mặt cô, tay vừa mới hạ xuống, liền thấy Lý Yên ngồi đối diện ho khan.
A Luân cũng uống rượu, nhướng mày: "Sao nào, chị Yên của chúng ta ghen tị ư? Chê tôi chưa cắt thịt cho chị sao, chờ chút." Cô lại lôi dao ra, đang muốn lấy thịt, nơi cổ tay đau xót, A Luân kêu lên một tiếng, vừa quay đầu liền ngây ngẩn cả người: "Nguyễn, Nguyễn tổng?"
Mồ hôi lạnh rơi xuống, A Luân tỉnh rượu.
Mẹ ơi...
Xong đời, bị bắt quả tang đùa giỡn với vợ của bà chủ.
Tiểu Vũ thấy Nguyễn Ức liền phấn khởi cực kỳ, muốn bò dậy lại không có sức lực, mềm như bông nằm ườn xuống mặt cỏ.
Nguyễn Ức mặc một chiếc váy màu trắng, thoải mái sạch sẽ, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn A Luân khen ngợi: "Dao đẹp đấy."
A Luân bị lạnh đến đóng băng.
Nguyễn Ức tiếp tục khích lệ: "Ngón tay đẹp đấy."
Nói xong, cô đá đá Tiểu Vũ đang say thành một cục dưới đất, Tiểu Vũ quả nhiên được huấn luyện tốt ở phòng làm việc, cô ưỡn cổ kêu: "Chém, chém!"
A Luân:...
Cuối cùng, mãi cho đến khi Nguyễn Ức đỡ Tiểu Vũ rời đi rồi, A Luân vóc dáng cao lớn lại rúc vào trong lòng chị Yên như em bé, hu hu oán giận: "Đồ không có lương tâm, em theo cô ấy lâu như vậy, thế mà cô ấy lại vì một đứa ngỗ nghịch mà muốn chém tay của em, hu hu, chị Yên, người ta không chịu đâu, người ta không chịu đâu ~"
Lý Yên bất đắc dĩ ấn cô lại: "Được rồi, đừng náo loạn, không phải chúng ta xong việc rồi sao?"
A Luân nghe xong mới dễ chịu một chút.
Không sai, cô cùng Lý Yên cố tình chuốc say Tiểu Vũ.
Không phải hai người ăn gan hùm mật gấu gì, mà là đang thật sự sốt ruột, Hoàng Thượng không vội thái giám lại gấp. Ở góc độ của hai cô, Tiểu Vũ cùng Nguyễn Ức hiện tại vẫn đang trong giai đoạn mông lung ái muội, khiến bà chủ mỗi ngày giống như đang mất cân bằng nội tiết tố, thời điểm vui vẻ thì tươi cười đầy mặt, không vui thì gây đau khổ cho các cô. Phải làm gì bây giờ? Phải đưa một chút đẩy một chút, làm dễ chịu một chút, đến lúc đó boss vui vẻ, mới thật sự là cô vui tôi vui mọi người cùng vui không phải sao?
Rượu đôi khi lại có tác dụng tốt như vậy đấy.
A Luân lẩm bẩm: "Cũng không biết tửu lượng của Tiểu Vũ thế nào."
Lý Yên nhớ đến Tiểu Vũ: "Tôi cảm thấy không tồi, em xem vừa rồi uống rượu như uống nước lọc."
Tiểu Vũ dựa vào thân mình Nguyễn Ức, cả người không còn sức lực, đầu từng đợt say sóng, chỉ có thể dùng sức ngửi mùi hương trên người Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức bị con cún nhỏ ngửi ngửi làm cho cả người không thoải mái, một loại cảm giác xa lạ như điện giật hướng về phía trái tim, cô cau mày mắng Tiểu Vũ: "Cậu là trẻ con đấy à? Sao lại uống nhiều như vậy?"
Tiểu Vũ uống đến đầu lưỡi sưng lên, "Không phải....không phải...chị Yên với chị A Luân cứ tìm tôi uống..."
Nguyễn Ức nghe xong mắt chợt lạnh, hai cái đồ hư hỏng to gan này, dám so chiêu này với mình?
"Tô Tiêu Vũ."
Giọng nói Nguyễn Ức lạnh lẽo, cô nhìn Tiểu Vũ: "Tửu lượng của cậu thế nào?"
Nếu thật sự là A Luân cùng Lý Yên bày trò, uống say xong làm trò đen tối với cô, cô khẳng định sẽ một chân đá bay tên này.
Con người đều có nhu cầu sinh tồn, bất cứ lúc nào cũng sẽ có tác dụng.
Tiểu Vũ thanh tỉnh một lát, cô nhìn Nguyễn Ức, ôm ngực bảo đảm: "Cậu yên tâm, Nguyễn tổng, tửu lượng của tôi là số một! Tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho cậu!"
Nguyễn Ức buông tâm xuống, đỡ Tiểu Vũ trở lại khách sạn.
Trên người Tiểu Vũ có mùi rượu cùng hương sữa thoang thoảng, Nguyễn Ức bối rối, tay ôm cô ấy chặt lại, hận không thể khảm cô ấy vào trong ngực giảm bớt tình tố nào đó.
Cuối cùng cũng về đến nơi, cửa đóng lại.
Nguyễn Ức còn chưa kịp đi tắm, Tiểu Vũ tửu lượng số một đã lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai bước nhanh đến "yee haw" một tiếng, nhảy lên giường, một tay lột vỏ gối ra múa may, một tay bày ra tạo hình đánh võ công phu, mắt trừng to, vung tay lên chỉ vào Nguyễn tổng đang trợn tròn mắt, dùng giọng kinh kịch hát: "Na Tra to gan, dám lột gân Ngao Bính con ta! Đừng tưởng rằng ngươi đổi kiểu tóc là ta không nhận ra ngươi!"
Nguyễn Ức cạn lời.
Tiểu Vũ lại quay cuồng một vòng, đứng lên, rớt nước mắt: "Bản Long Vương liền muốn lên Thiên Đình cáo ngự trạng, a a a, đùng đùng đùng!"
Cô xoay người một cái, hai tay ôm chân, nhảy từ trên giường xuống: "Ngọc Đế, Ngọc Đế, bản vương muốn cáo trạng Na Tra! Hắn giết con ta hắn giết con ta!"
Nguyễn Ức: !
"Đùng".
Một tiếng kêu rên cất lên.
Vốn là một buổi tối tốt đẹp.
Dưới lầu, ánh đèn trên xe cấp cứu lập lòe, có người được đưa vào bệnh viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.