Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 5



Chương 5.
--- Chỉ là đang nghĩ...Nguyễn tổng, cô dùng son môi loại nào vậy? Thật sự rất đẹp.
Lời này của Tô Tiêu Vũ ngược lại làm Nguyễn Ức đang căng thẳng có chút ngây người.
Cô vốn là kiểu giương mắt có thể nhìn thấu tâm tư người khác.
Từ nhỏ đến lớn, dù là mẹ, hay là bà nội, chưa bao giờ có ai lừa được cô.
Về sau lớn lên, cô một mình đơn độc tiến vào Ức Phong, vì sản nghiệp cha ông đã vất vả làm ra mà dốc sức bảo vệ, cô một đường rẽ sóng xé gió, đối mặt với rất nhiều chửi bởi cùng ác ý, hội đồng quản trị gây khó dễ, người ngoài hoặc cố ý hoặc vô tình phỏng đoán cùng tính kế, Nguyễn Ức sớm đã thành thói quen.
Cô đương nhiên cho rằng, Tô Tiêu Vũ cũng sẽ như những người khác, cho rằng cô máu lạnh vô tình, gần như tàn nhẫn.
Vậy thì sao?
Miệng đời có gì đáng sợ, nếu cô lo sợ lời nói của người khác, Ức Phong đã sớm bị vật lộn 800 lần.
Chính là cũng không có...
Trong mắt Tô Tiêu Vũ sạch sẽ trong suốt, biểu tình tràn đầy chân thành, không giống như bộ dáng đang nói dối. Nguyễn Ức nhìn chằm chằm cô một lát, không nói chuyện, đi đến trước bàn trà, cầm lên chai nước khoáng, lại từ túi xách lấy ra một hộp thuốc màu trắng.
Có lẽ là thói quen uống thuốc.
Viên thuốc to như vậy khiến Tô Tiêu Vũ cảm giác phải cắn vài lần vẫn sẽ bị nghẹn ở cổ. Nguyễn tổng liền dùng nước uống xong rồi.
Nuốt thuốc xuống, cô nhắm hai mắt lại, dựa vào trên sô pha: "Tôi muốn nghỉ ngơi một lát, buổi tối có một bữa tiệc."
Tô Tiêu Vũ gật gật đầu, nhìn thuốc của Nguyễn Ức, là mấy loại vitamin bổ sung dinh dưỡng sao? Người có tiền đúng là đặc biệt chú ý bảo dưỡng.
Nguyễn tổng tuy rằng nhắm mắt, những giống như biết cô đang nghĩ gì: "Đấy là thuốc ngủ."
Tô Tiêu Vũ:...
Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Giúp tôi nhìn thời gian, nửa tiếng."
Viên thuốc ngủ lớn như vậy...chỉ có nửa tiếng?
Đối với Tô Tiêu Vũ dính giường ngủ như lợn, cô vĩnh viễn không thể hiểu cảm giác này.
Nhưng bà chủ bảo cô nhìn thời gian, Tô Tiêu Vũ tất nhiên không dám rời đi.
Vừa mới bắt đầu, cô còn quy củ nhìn chằm chằm điện thoại xem giờ, nhưng qua mười phút, Tô Tiêu Vũ cảm giác hơi thở của Nguyễn tổng dần dần vững vàng, nhịn không được đến bên cạnh cúi đầu nhìn.
Là do thói ở sạch thích tắm rửa sao?
Cả người cô ấy thoạt nhìn sạch sẽ cực kỳ, làn da có một loại ánh sáng nhàn nhạt, phảng phất như trong suốt.
Nguyễn Ức khi ngủ đã đánh mất sắc bén cùng mạnh mẽ thường ngày, khóe miệng cô như một đứa trẻ, nhưng lông mày vẫn gắt gao như cũ.
Bàn tay của Tô Tiêu Vũ duỗi ra, rồi lại rụt trở về.
Cô cũng không dám đi vỗ lông mày của Nguyễn tổng, chuyện khác Tô Tiêu Vũ không biết, nhưng thói ở sạch, không chỉ nghe người người trong công ty nói, chính cô cũng cảm nhận được.
Mới ra ngoài một chút liền tắm rửa, cồn khử trùng luôn mang theo trong người...
Tiếp tục nhìn.
A, ngũ quan của Nguyễn tổng thoạt nhìn....Tô Tiêu Vũ không biết hình dung như thế nào, đầu óc chỉ nghĩ đến một hình ảnh.
--- như ngọc.
Chỉ là màu sắc đôi môi này....cũng quá đậm quá sắc sảo.
Nguyễn Ức không biết đang làm sao, hít thở thật sâu, dường như rất thống khổ.
Trong mộng còn không an ổn sao?
Tô Tiêu Vũ khắc chế xúc động muốn ôm cô ấy một cái.
Cô đem tầm mắt chuyển dời đến chuỗi hạt trên tay phải Nguyễn Ức, nhìn dáng vẻ, đại khái là Phật châu, chỉ là một nửa như lửa đỏ, một nửa như ngọc trắng.
Trên người Nguyễn Ức có mùi nước hoa không giống với những người phụ nữ khác, là một cỗ đàn hương nhàn nhạt.
Chắc là trong nhà cô ấy có người lễ Phật.
Tô Tiêu Vũ yên lặng đếm số hạt Phật châu trên tay Nguyễn Ức, 108 hạt, cô đếm một lần lại một lần.
Mắt thấy còn không đến một phút liền hết nửa tiếng, Tô Tiêu Vũ nhìn Nguyễn Ức, do dự không biết nên gọi cô ấy hay không, ngay lúc này, Nguyễn Ức đột nhiên mở mắt, động cũng không động, con ngươi như nước lẳng lặng nhìn chằm chằm cô.
Tô Tiêu Vũ:...
Tim, lập tức nhảy rối loạn.
Cô theo bản năng mà lùi về sau, mặt nóng lên, tim đập như sấm đứng lên: "Nguyễn tổng, cô tỉnh rồi!"
Cô vừa rồi đang làm gì? Vậy mà lại bị bà chủ hớp hồn! Tỉnh tỉnh, Tiểu Vũ, cô là đến quyến rũ bà chủ, không phải bị bà chủ quyến rũ!
Nguyễn Ức thật bình tĩnh đứng dậy, tùy tiện sửa sang lại cổ áo cùng tay áo.
Cô là kiểu người không một chút cẩu thả, không cho phép chính mình mắc một điểm sai lầm, dù là công việc hay sinh hoạt, vẫn luôn hằng ngày tinh tế đến làm người giận sôi.
Tô Tiêu Vũ ở bên cạnh hòa hoãn nỗi lòng, trầm mặc nhìn, cô hiện tại có chút hoài nghi, Nguyễn tổng có phải vẫn luôn không ngủ? Viên thuốc lớn như vậy với cô ấy không có tác dụng? Nhưng hiện tại cô ấy thoạt nhìn tinh thần lại phấn chấn.
Thời gian của Nguyễn Ức thật khẩn trương, cô sửa sang lại xong, Lý Yên cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, trong tay cầm tài liệu nói: "Tổng giám đốc vừa trở về, tôi đã hẹn người phụ trách khu khai phá sau cuối tuần lại đến, ngày mai phó tổng Nam Ninh muốn đến, chủ yếu lần này là....blah blah...."
Ngữ tốc của Lý Yên không nhanh không chậm, Nguyễn Ức vừa đi vừa gật đầu.
Tô Tiêu Vũ lại ở bên cạnh trố mắt.
Trách không được tổng giám đốc muốn tuyển thêm trợ lý cá nhân, lịch trình nhiều như vậy, tự mình nhớ rõ được mới là lạ.
"Đây là danh sách ảnh những người tham dự buổi tiệc tối nay."
Nói xong lời cuối cùng, Lý Yên đưa tài liệu qua, dư quang Tô Tiêu Vũ trộm liếc mắt.
OMG.
Tờ giấy kia như một tờ chứng nhận đầy ảnh chụp phủ kín, Tô Tiêu Vũ quáng mắt, là người có trí nhớ không tốt, lúc này cô đặc biệt sùng bái Lý Yên.
Giống như đạo diễn điện ảnh, Lý Yên nhất định nhớ kỹ mặt người.
Lên xe, Lý Yên ngồi sau cùng Nguyễn tổng nói về động thái từ trên xuống dưới của Ức Phong khi cô rời đi. Tên người nhiều, chuyện cũng nhiều. Tô Tiêu Vũ nghe mà như lọt vào trong sương mù, trán cũng thấy đau.
Đợi một lát, Nguyễn Ức ngẩng đầu nhìn Tô Tiêu Vũ, nhàn nhạt nói: "Đi Tam Đức sơn trang."
Tô Tiêu Vũ có điểm xấu hổ, cô nhìn thoáng qua Lý Yên xin giúp đỡ, Lý Yên lại đang cúi đầu sửa sang văn kiện.
Xấu hổ một lát, Tô Tiêu Vũ nhỏ giọng hỏi: "Nguyễn tổng, tôi có thể mở dẫn đường không?"
Tuy rằng Nguyễn Ức xem loại sơn trang xa hoa lãng phí này như sấm bên tai, nhưng đối với trời sinh mù đường, tìm một chỗ quá khó khăn.
Nguyễn Ức trầm mặc trong chốc lát, nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, quay đầu hướng ra cửa sổ.
Tô Tiêu Vũ thấy đây là ngầm cho phép, cô chạy nhanh mở hướng dẫn, nhập điểm đến vào, lái xe ra ngoài.
Đối với dẫn đường, người bình thường đều lựa chọn giọng cao nhẹ nhàng, hoặc đại đa số sẽ thích thanh âm dịu dàng của chị Lâm Chí Linh.
Nhưng Tô Tiêu Vũ thì khác, khi giọng Quách Đức Cương ồm ồm phát ra, văn kiện vừa mới sửa sang lại tốt trong tay Lý Yên thiếu chút nữa rơi xuống đất.
--- Nhìn đường, nhìn đường, đi tiếp đi tiếp. Phía trước rẽ phải!
Tô Tiêu Vũ run một cái, hoảng loạn nhìn qua gương chiếu hậu.
Lý Yên:...
Sau một lát yên lặng, Lý Yên nhanh chóng quay đầu xem Nguyễn tổng. Nguyễn Ức vẫn không nhúc nhích, mặt như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, Lý Yên cảm thấy biểu tình trên mặt Nguyễn tổng dường như không căng thẳng như vậy? Ngay cả bên môi đều có độ cong giơ lên?
Thời điểm đến nơi.
Đỗ xe xong, Tô Tiêu Vũ nhìn Nguyễn Ức đi xuống, liếm liếm môi.
Thật là không giống nhau.
Sắc trời đã tối, gió đêm có chút lạnh. Lý Yên cầm một kiện áo lông chồn phủ thêm cho cô. Một khắc khi chân cô bước xuống, khí chất trên người cùng vừa rồi không hề giống nhau.
Cô nâng đầu, trong mắt mỉm cười, phảng phất như vinh quang nhấp nháy xung quanh đều tiến vào trong mắt, eo thon chân dài, Nguyễn tổng cong môi, thật bình thản cùng người khác đi lên chào hỏi, cao quý điển nhã, khí chất nổi bật.
Lý Yên yên lặng lui xuống một bên, trường hợp như vậy cô không cần tham dự. Tô Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn cô, Lý Yên lạnh lùng liếc mắt một cái không nói gì.
Tô Tiêu Vũ vẫn luôn cho rằng, Nguyễn Ức sẽ để Lý Yên đi theo, như trong TV, gặp được gương mặt nào Lý Yên sẽ lập tức nhắc nhở đây là ai, thân phận nào....
Tô Tiêu Vũ có chút ngốc nhìn Nguyễn Ức, Lý Yên ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Nguyễn tổng đã gặp qua là không quên được."
Tô Tiêu Vũ quay đầu nhìn cô.
Ánh đèn xung quanh rất sáng, có chút lóa mắt, Lý Yên đứng tại chỗ ôm áo khoác của Nguyễn Ức, không chớp mắt nhìn cô, sùng bái cùng ái mộ trong mắt quả thực muốn tràn ra ngoài.
Tô Tiêu Vũ nhìn mà giật mình, cô coi như đã hiểu vì sao bà chị này lại có địch ý với mình.
Buổi tiệc phân ra các khu.
Nhóm lãnh đạo tất nhiên ở một bên. Tô Tiêu Vũ cùng Lý Yên được đãi ngộ không tồi, cùng tài xế và nhóm trợ lý đều ở khu nghỉ ngơi bên kia.
Cái thế giới nay, ôi chao.
Cho dù là ở nơi nghỉ ngơi của nhân viên cấp dưới, Tô Tiêu Vũ vẫn cảm thấy được bầu không khí đẳng cấp rõ ràng. Vừa thấy Lý Yên dẫn cô đi vào, vài người vốn đang ăn điểm tâm nói chuyện phiếm lập tức xông tới, nhiệt tình gọi "chị Yên" các kiểu.
Nhờ gương mặt trời sinh, lực chú ý của mọi người tự nhiên chuyển đến trên người Tô Tiêu Vũ. Lý Yên đơn giản lạnh nhạt giới thiệu: "Trợ lý thực tập của Nguyễn tổng."
Hai chữ "thực tập" được phá lệ tăng thêm âm lượng, nghe xong lời này, mọi người nhìn nhau, tất cả cười cười, trong lòng hiểu rõ mà không nói, giơ ly chạy lấy người.
Từ nhỏ, Tô Tiêu Vũ cũng đã tiếp xúc qua không ít người trong giới thượng lưu. Chỉ là trong lòng cô, "thượng lưu" cùng Nguyễn tổng so ra kém một trời một vực. Cô có chút không quen không khí như vậy.
Rõ ràng mọi người đều cười với cô, nhưng cả người cô vẫn thấy không thoải mái, không thích loại đánh giá cùng tìm tòi phức tạp thế này.
Một lát sau, Tô Tiêu Vũ nói một tiếng với Lý Yên rồi ra ngoài đi bộ, cô không biết bố trí của hội trường này nên không dám đi lung tung, liền chuyên chú tiến đến khu ăn uống vừa ăn vừa tán gẫu cùng đầu bếp.
Nguyễn Ức đã xã giao xong một nửa. Cô không thích những trường hợp như thế này, cho dù trên mặt vẫn luôn duy trì mỉm cười, nội tâm lại vô cùng chán ghét.
Thời điểm cô nâng chén rượu đi ra, thấy cách đó không xa Lý Yên đang bị người vây quanh, ánh mắt Nguyễn Ức nhảy sang, ở xung quanh tìm Tô Tiêu Vũ, nhìn nửa ngày không thấy người, cuối cùng nhìn thấy cô đang ở khu ăn uống.
Tô Tiêu Vũ cũng không biết Nguyễn Ức đang tìm mình, ăn như một bé hamster nhỏ xinh. Từ khi cha Tô phá sản, khẩu vị của cô hầu như bị quán ăn khuya cùng cơm hộp thầu hết. Giờ được ăn món Nhật yêu thích, nước mắt cô đều như sắp chảy xuống, hơn nữa cái miệng ngon ngọt của cô khen đầu bếp đến không khép miệng được, hận không thể đem tay nghề tốt nhất bày ra phục vụ em gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu lại hiểu chuyện này. Một mình cô độc chiếm quầy hàng, không có ai lại đây, trong mắt người xung quanh đều là khinh thường châm chọc.
Tình huống gì đây? Có người lại khiến đầu bếp vui vẻ như vậy? Thân phận của cô gái này là gì?
Nguyễn Ức uống thêm một ngụm rượu, sâu kín nhìn.
Người ở đây, một đám nhìn hoa lệ hào phóng, cao quý đến không ai bì nổi.
Nhưng có ai biết, đằng sau lớp mặt nạ thật dày kia, gương mặt chân thật lại xấu xí khiến người ta chán ghét thế nào. Nguyễn Ức đúng là có tài nhìn thấu người, không chỉ vì ngành học, xem mặt đoán ý đối với cô là có thiên phú từ nhỏ, càng không cần phải nói đến rèn luyện sau khi lớn lên. Cô thật sự phiền chán thế giới này cực kỳ, lòng người dơ bẩn làm cô bực bội mà không cách nào giải quyết.
Cách đó không xa, một cỗ nhan sắc tuổi trẻ sạch sẽ rơi vào trong mắt.
Tô Tiêu Vũ chỉ trang điểm nhẹ, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, nhưng chính sự thanh thanh sảng sảng như vậy càng làm người nhìn thấy thư thái. Ánh mắt của cô thật sạch sẽ, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên đồ ăn.
Tô Tiêu Vũ ăn đến vui vẻ, thình lình, nghe được bên cạnh có người nhàn nhạt hỏi: "Ăn xong chưa?"
Tô Tiêu Vũ không thèm quay đầu lại, chầm chậm đáp: "Vẫn chưa, xin chờ một lát, vui lòng xếp hàng."
Nguyễn Ức:......
--------
Tác giả có lời muốn nói
Tô Tiêu Vũ: Tôi chỉ là muốn ăn cơm thôi ^0^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.