Cố Hạm Hạm từng cảm thấy hết sức vui mừng có thể gặp được Tần Thừa Trạch kim chủ vừa đẹp trai nhiều tiền, vừa không bạc đãi cô.
Trước khi lăn lộn trong giới giải trí, cô vẫn cho là kim chủ đều là bụng bia, ngoại trừ mấy ông chú già, có thể là còn những người khóe mắt rũ
xuống, da thịt lỏng lẻo dáng vẻ miệt mài quá độ. Thật ra sau khi lăn
lộn, hiện thục cũng là như vậy.
Tần Thừa Trạch là một trường hợp ngoại lệ, cô vừa vặn gặp được trường
hợp ngoại lệ này. Nhưng mà Cố Hạm Hạm ngàn tính vạn tính, lại tính sót
tình cảm của bản thân. Thái độ và cử chỉ của Tần Thừa Trạch, sẽ luôn để
cho Cố Hạm Hạm cho là mình được yêu.
Loại “được yêu” này thật ra chỉ là một loại ảo giác.
Có lẽ hắn đã từng dịu dàng cầm tay Tạ tiểu thư hay Lâm tiểu thư, than
thở:“ Đôi tay này thật đúng là câu nhân đoạt phách“.(câu dẫn lòng
người)
Người đàn ông có thể nói lời yêu thương thật đáng sợ, đáng sợ hơn là,
một giây trước bạn còn được hắn nâng như châu như bảo trong lòng bàn
tay, một giây kế tiếp liền đem bạn đây xuống vực thẳm, nói cho bạn biết
những thứ đó chẳng qua là gặp dịp thì chơi.
”Hạm Hạm, anh đi tìm em có được hay không.” Tần Thừa Trạch dịu dàng vuốt ve gò má Cố Hạm Hạm, khóe miệng tuấn tú nâng lên, cười đến mức điên đảo chúng sinh.
Cố Hạm Hạm liều mạng lắc đầu, nhưng không nói ra một câu. Chuyện gì xảy ra! Giọng của cô sao lại?!
Tần Thừa Trạch chậm rãi ôm lấy cô, trong giọng nói mang theo tức giận:“ Không cho nói không muốn, không cho lắc đầu.”
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Cô không phải đã trở lại tuổi hai
mươi sao? Tần Thừa Trạch làm sao vô duyên vô cớ lại xuất hiện trong cuộc sống của cô...
Cố Hạm Hạm vừa định đẩy người đàn ông ôm chặt lấy cô này, thì người đàn
ông thừa dịp cô không chú ý cho cô một dao, hung hăng đâm vào sau lưng
cô.
”Hạm Hạm, em có thể trốn. Nhưng lưng của em là của Tích Linh, anh phải
mang đi thứ không thuộc về em.” Tần Thừa Trạch dùng giọng nói dịu dàng
nhất lại vô cùng tàn nhẫn nói.
Hắn nhìn Hạm Hạm ánh mắt giống như đang nhìn người mà hắn yêu thương suốt cả cuộc đời.
Tần Thừa Trạch, trong lòng anh chỉ có Trần Tích Linh của anh, anh lẽ nào không một chút lo lắng suy xét đến suy nghĩ của em sao? Anh chẳng lẽ
không biết trái tim em cũng là máu thịt sao? Anh chẳng lẽ không biết em
cũng biết đau sao? Anh chẳng lẽ không biết... Em đã từng như vậy mà
yêu anh...
Cố Hạm Hạm rất muốn đem những lời này nói ra, rất muốn chỉ vào mũi Tần
Thừa Trạch gằn từng chữ mà nói::“ Lúc này đây, tôi nhất định phải rời xa anh thật ra.”
Thế nhưng Cố Hạm Hạm nói không nên lời, cổ họng cô như là có cái gì kẹt chặt ở bên trong, như là nghẹn ở cổ họng.
....
Lúc Cố Hạm Hạm giật mình tỉnh dậy từ trong mộng đã là hai giờ sáng. Mỗi
lần giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, cô liền khó ngủ lại, nói vậy
tối nay hẳn lại trở thành một đêm không ngủ.
Cô trằn trọc hồi lâu, phát hiện ra quả nhiên sau đó không ngủ được, yên lặng thở dài.
Cố Hạm Hạm bật đèn, thoáng ngồi dậy, từ trong tủ đầu giường lấy ra một
lọ thuốc ngủ. Kiếp trước cô cũng có bệnh mất ngủ, cho nên trong nhà có
chuẩn bị sẵn thuốc này.
Lúc cô đưa tay lấy thuốc ngủ, trong lúc vô tình nhìn thấy tờ giấy buổi sáng Bạc Tư Niên đưa cho cô, liền cảm thấy đau đầu.
Buổi tối cô nói xong câu nói đầy khí phách kia sau đó liền xuống xe, tự mình bắt một chiếc taxi về nhà.
Như vậy còn chưa tính, vấn đề là đối tượng mà cô chỉ chích là Bạc Tư
Niên nha! Thật vất vả có vai trong phim của anh, muốn mượn một cơ hội đi vào con đường diễn xuất... Hiện tại nhất định là bị ngâm nước nóng.
Cố Hạm Hạm u sầu đến tận cũng, càng nghĩ càng cảm giác hành động của bản thân thật là ngu xuẩn đến tận cùng.
Cô gây nghiệp chướng vậy nên nuốt khô nửa viên thuốc ngủ, đem mặt úp
xuống lấy gối đè lên trên làm kiểu đà điểu. Nếu đã như vậy, cô liền ngủ
một giấc đến giữa trưa luôn, dù sao phim kia có lẽ cũng không được
nhận.
**
Cố Hạm Hạm bị chuông gọi đến điện thoại di động của cô đánh thức.
”Alo“. Cố Hạm Hạm vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng, nghe âm thanh của điện thoại thì có chút lơ mơ.
”Đã chín giờ rưỡi rồi.” Bên kia truyền đến giọng nam có chút quen tai.
Cô mơ hồ hỏi:“ Bạc Tư Niên?”
Đối phương:“ Ừ”
Cố Hạm Hạm.”...”
Cố Hạm Hạm giật mình ngồi dậy. Bạc Tư Niên, Bạc Tư Niên, Bạc Tư Niên... Má ơi, cô vậy mà để đạo diễn làm bồ câu.
”Anh chờ một chút, cho tôi thêm nửa tiếng, không, là hai mươi
phút!” Cố Hạm Hạm nghiêng đầu suy nghĩ, dùng vai và đầu kẹp
lấy điện thoại ở giữa, đạp chăn mền ra, hấp tấp thay quần áo.
Khu nhà trọ nhỏ Cố Hạm Hạm mướn cùng địa chỉ Bạc Tư Niên cho
cô vẫn có chút khoảng cách, điều này có nghĩ là Cố Hạm Hạm
căn bản không có bất kỳ thời gian rãnh nào để thu xếp bản
thân, mặc trang phục em gái học sinh hôm qua, xốc túi xách đi ra
cửa.
Đợi đến khi Cố Hạm Hạm vô cùng lo lắng mà đến nơi, cô có chút hối hận dáng vẻ xứng với canh suông mì sợi(nhạt như nước ốc) của bản thân. Nguyên nhân vì không chỉ có anh, vai nữ thứ ba mà
ban đầu muốn cạnh tranh. Ngày hôm này chắc là cố ý chia sân cho các cô, người tới không nhiều, đến nỗi cũng không có bố trí
thợ trang điểm.
Nói thế nào cũng ở giới giải trí làm bia đỡ đạn vài năm, kỹ thuật hóa trang của Cố Hạm Hạm cũng không xoàng. Cô có xem qua đồ trang điểm để ở phòng rửa tay của mình, phấn mắt kia nhìn cũng quá kém, khiến cho Cố Hạm Hạm quen dùng hàng tốt có
phần không dám xuống tay, cũng không mang tới.
Cùng cô cạnh tranh chính là người kiếp trước diễn vai em gái,
nghe nói là hoa hậu giảng đường đang học ở học viện điện ảnh
Bắc Kinh, tiểu nhân vật mới, sau cùng dựa vào bộ phim này nổi
tiếng.
Lúc Cố Hạm Hạm đến phòng chờ, thấy hoa hậu giảng đường này,
cô ấy đang chỉnh sửa phục trang. Hoa hậu giảng đường quả nhiên
là hoa hậu giảng đường, ngẩng cái cổ cao quý của cô, thẳng
lưng nghiêm túc, cho dù là ngồi cũng để cho Cố Hạm Hạm trực
tiếp liên tưởng đến bốn chữ “Duyên dáng yêu kiều“.
Trước kia khi Cố Hạm Hạm và Tần Thừa Trạch cùng đi xem bộ phim này, Cố Hạm Hạm đã từng chỉ vào nữ thứ ba nói:“ Biểu cảm
đúng hòa nhã, vóc dáng cũng không tồi, còn tập qua ba lê.” Nửa câu nói sau bị cô giấu ở trong lòng không nói, chính là kỹ
năng diễn xuất vẫn còn có vẻ ngây ngô, không đủ để thể hiện
nhân vật này xuất sắc.
Tần Thừa Trạch nhíu mày:“ Anh rất ngạc nhiên em là từ đâu biết cô ta tập qua ba lê?”
Cố Hạm Hạm nói cho hắn biết:“ Tập qua ba lê nên cổ cũng sẽ dài hơn người khác một đoạn.”
Cố Hạm Hạm sẽ không nói, tập ba lê có thể hay không khiến cho
cổ thành dài cô không biết. Thế nhưng không qua vài năm, chắc là sẽ không bày ra dáng vẻ và bước chân nhẹ nhàng. Dựa vào điểm này, Cố Hạm Hạm cảm thấy không bằng, cô thích ba lê cũng có
tập qua ba lê, chỉ là không có kiên trì giống như diễn viên trong phim.
Hoa hậu giảng đường tên là Chu Nhược Nhan, Nhược Nhan Nhược Nhan
thật là một cái tên hay, người thật cũng coi là diện mạo như
hoa, nhan sắc như hoa dung mạo như trăng. Chỉ là... Cố Hạm Hạm lắc đầu, kỹ thuật trang điểm của cô em này thật sự là cũng
quá thể thảm đi.
Cô vốn là cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng
mà cô chứng cưỡng ép, chỉ cần có người đem thứ tốt chà đạp
cô sẽ nhịn không được.
” Nếu không thì tôi đến giúp cô nhé.” Cố Hạm Hạm dừng động tác liên tục phả phấn vào mặt của Chu Nhược Nhan.
Cô đem Chu Nhược Nhan đẩy đến trước gương:“ Cô căn bản rất đẹp,
sau này không không nên dùng phấn kiểu này, phấn này chỉ thích
hợp với phụ nữ ba mươi trở lên, bây giờ còn chưa tới lúc
dùng.”
...
”Cố Hạm Hạm, Chu Nhược Nhan, hai cô có thể vào tham gia tuyển chọn.” Một người trợ lý đeo kinh thúc giục.
Lời nói của trợ lý khiến cho Chu Nhược Nhan bừng tỉnh, cô gái
luộm thuộm trước mắt này không phải là thợ trang điểm như cô
nghĩ, mà là đối thủ cạnh tranh của cô.
Chu Nhược Nhan ngạc nhiên quay sang nhìn Cố Hạm Hạm:“ Cô chính là Trình Giảo Kim kia?”
Trình Giảo Kim? Đại khái chỉ chính cô nửa đường nhảy ra cũng cô ấy tranh giành vai diễn này.
Cố Hạm Hạm bật cười, khó trách cô gái này ngoại trừ bộ phim
này cũng không có quay qua bộ phim nào khác. Cô ấy thật sự là
quá non nớt quá ngây ngô, nói chuyện cũng giống trẻ con, đặt ở trong giới giải trí tấp nập người xấu, chỉ có thể bị vô
tình nhấn chìm.
Ngược lại, Trần Tích Linh lại đem mọi thứ tâm địa gian xảo
trong giới giải trí nhìn thấu, trong giới toàn bộ là người
ủng hộ, người ngưỡng mộ của cô ta, lam nhan kỹ nữ (bạn thân là nam/nữ) cũng không ít, ngươi khác còn không bắt được lỗi của
cô ta, nhắc tới cô ta không có một câu nói không tốt. Quả thật
là hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân (Vạn hoa tùng trung
quá, phiến diệp bất triêm thân: Trích từ một bài thơ “Mẫu đơn đình” của
tác giả Thang Hiển Tổ, nghĩa là đi giữa vạn cây hoa mà một mảnh lá cây
chẳng dính vào người~ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn)
”Đi thôi, đừng để cho đạo diễn bọn họ chờ lâu.” Cố Hạm Hạm
dẫn đầu đi ở phía trước, trợ lý theo sau đi ra khỏi phòng chờ.
Chu Nhược Nhan luôn cảm giác mình bị Cố Hạm Hạm xem thường, mở miệng ra, nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể uể oải theo
sau hai người kia.
Đến hiện trường, Cố Hạm Hạm mới biết thì ra giám khảo thử
vai lần này cũng là những gương mặt lớn. Ít nhất Cố Hạm Hạm
có thể nhân ra vài người tai to mặt lớn đang ngồi sau màn.
Tính từ bên trái. Cô nàng đang thoa son, mặc áo thấp ngực quần
đỏ, đường cong xinh đẹp là ngôi sao hạng A Đường Lâm Lang, trong
hai năm qua thời kỳ diễn xuất bộc phát thăng quan tiến trức
thuận lợi. Cô nàng và Trần Tích Linh căn bản là hai thái cực,
một người hình tượng Bạch Liên Hoa một người như Hoa Hồng Đỏ,
đều là nhân vật cấp thiên hậu của giới giải trí. Hai người
này không có scandal bất hòa nhưng lại xôn xao về trang phục,
một núi không thể có hai hổ, hai người này nếu mà hợp nhau,
Cố Hạm Hạm mới thấy là khó hiểu.
Đường Lâm Lang ở bộ phim này diễn vai nữ thứ, cũng coi như là diễn cái sẵn có.
Nhưng mà khiến Cố Hạm Hạm vô cũng không hiểu là ánh mắt Đường Lâm Lang nhìn cô không quá thân thiện. Cô nhớ rõ cô chưa từng
trêu choc bụi hồng có gai này nha, thế nào mà ù ù cạc cạc
liền bị người ta ghét?