*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: DĩmCao ốc mà Trì Nam ở trông rất xa hoa, rất phù hợp với thân phận nhân tài cao cấp từ nước ngoài về của hắn.
Cổng cao ốc có bảo vệ gác, chủ sở hữu ra vào cần chứng thực vân tay, khách thăm nếu không được chủ sở hữu cho phép, căn bản không vào được. Nhưng mấy thứ này không làm khó được Ân Viêm, súc địa thành thốn có thể khống chế tinh chuẩn vị trí, vòng qua bảo vệ với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Lại lần nữa bị Ân Viêm ôm vào trong lòng ngực, Dụ Trăn cực kỳ nghi hoặc: "Sao anh không trực tiếp rơi xuống trong nhà Trì Nam luôn?" Dừng bên ngoài tòa nhà chi cho thừa thải vậy.
Ân Viêm không đáp, lại lần nữa trời đất quay cuồng.
Khi ổn định lại, hai người đã đứng trong một cái phòng khách trang trí đơn giản.
Phòng khách rất lớn, nhưng gia cụ hơi ít, chắc là sau khi chủ nhân dọn vào thì chưa kịp bày trí.
Ngoài dự đoán, Trì Nam vẫn chưa ngủ, phòng khách tuy rằng không bật đèn, nhưng phòng bếp lại có ánh đèn hắt ra, hơn nữa còn có tiếng nấu nướng mơ hồ truyền đến.
Trễ thế này rồi còn nấu cơm?
Dụ Trăn đầu tiên là nghi hoặc, sau đó vội kéo áo Ân Viêm ra hiệu hắn mang mình rời đi, chờ Trì Nam ngủ lại quay lại.
Ân Viêm lại không làm theo ý cậu, hắn thuận thế nắm lấy tay cậu đi đến phòng bếp.
Dụ Trăn kinh hãi, muốn mở miệng ngăn cản lại sợ kinh động đến Trì Nam. Cậu lại không biết truyền âm mật, chỉ có thể dùng hành động tỏ vẻ kháng cự, siết chặt tay Ân Viêm muốn giữ hắn lại.
"Bây giờ Trì Nam không có ý thức, sẽ không phát hiện chúng ta."
Ân Viêm trấn an, vừa nói vừa xoay người nắm lấy eo cậu nhấc cậu lên khỏi mặt đất, rồi xách cậu đến cửa phòng bếp.
Hai chân đột nhiên bay lên, Dụ Trăn không giãy giụa, phần eo cảm nhận độ ấm truyền đến từ bàn tay Ân Viêm, lỗ tai hơi ửng đỏ. Cậu giống con mèo bị xách sau cổ, ngoan ngoãn để Ân Viêm đưa cậu tới cửa phòng bếp.
Ngược lại với phòng khách trống trải không có nhân khí, phòng bếp có đầy đủ dụng cụ làm bếp, mấy loại gia vị chiếm đầy một cái kệ, hơi thở sinh hoạt cực kỳ nồng hậu.
Lúc này Trì Nam mặc áo ngủ đứng trước một cái nồi, trong tay cầm cái muỗng, cúi đầu máy móc khuấy nồi đun nước.
Trong không khí có mùi máu tươi, tầm mắt Dụ Trăn vô thức rơi xuống nồi đun nước, sau đó ghê tởm thiếu chút nữa đã nôn ra.
Nước canh màu đỏ đặc quánh giống như máu, một vài cục máu màu đỏ sậm xoay tròn theo vòng khuấy của cái muỗng. Cõ lẽ là nấu đã lâu, chúng nó đã mềm rục, cảm giác như chỉ cần tùy tiện chọc nhẹ một cái là nát hết.
Ân Viêm lấy ra một viên thuốc đút vào miệng cậu, rồi bước chếch về trước một bước ngăn lại tầm mắt của cậu. Hắn nhẹ vung tay, mùi máu tươi trong không khí lập tức biến mất.
Nhưng vẫn còn cả một nồi canh đỏ tươi đến chói mắt.
Dụ Trăn dưới sự trợ giúp của viên thuốc từ từ ổn định lại. Cậu nhíu mày chịu đựng không khoẻ bước lên trước đứng song song với Ân Viêm.
Hai người cao to sống sờ sờ bọn họ xuất hiện, nhưng Trì Nam lại như không thấy được, còn đang chậm rãi khuấy nồi nước. Hai mắt hắn ta mở to lại không có tiêu cự, giống như một con rối gỗ bị người điều khiển.
"Anh ta làm sao vậy?" Dụ Trăn dò hỏi, đầu ngón tay đã ngưng tụ kim quang, cậu muốn giúp Trì Nam thoát khỏi tình huống quỷ dị này trước.
Ân Viêm lại ngăn cản động tác của cậu: "Chậm đã, cậu dùng minh biện nhìn kỹ anh ta xem."
Động tác Dụ Trăn dừng lại, nghe lời đưa đầu ngón tay ngưng tụ kim quang quét qua mắt.
Thế giới lại lần nữa biến thành noãn quang, sau đó một chuyện càng kinh tủng xuất hiện trước mặt Dụ Trăn.
Trong noãn quang, Trì Nam còn đang khuấy nồi nước, nhưng theo động tác của hắn, noãn quang quanh thân tựa như bị thứ gì đó kéo ra, từng chút từng chút bong ra từng mảng rơi vào nồi nước, lẫn vào thứ nước đỏ lòm kia.
Càng đáng sợ chính là, trên người hắn còn bao phủ một tầng sương màu đỏ nhạt tản ra từ trong nồi, theo động tạc khuấy, hồng quang kia cũng xoay tròn. Cuối cùng xoắn lại thành một sợi dây quấn quanh cổ hắn, quỷ dị kéo dài xuyên qua nóc nhà rồi biến mất.
"Dây thừng" được hình thành từ hồng quang bây giờ vẫn nhạt màu, lỏng lẻo. Nhưng không khó tưởng tượng kết cục của Trì Nam sau khi noãn quang bong hết, hồng quang đạt đến tận cùng.
Tất cả mọi thứ trước mắt quá mức quỷ dị, tiếng kêu của Dụ Trăn nghẹn lại trong họng. Cậu nắm lấy tay Ân Viêm, giọng hơi run rẩy: "Anh ta, anh ta bị......"
"Mượn vận vay mệnh."
Ân Viêm nắm lại tay cậu, rồi nghiêng người ôm cậu vào lòng, nói sang chuyện khác: "Chúng ta đi nhà khác nhìn xem."
Hoàn cảnh chung quanh lại thay đổi lần nữa, lần này bọn họ dừng trong nhà cách vách Trì Nam.
Cách vách là một nhà ba người, đều đã ngủ rồi, khí tức rất bình thường, không có gì không ổn, Dụ Trăn nhẹ nhàng thở ra.
Ân Viêm có chút suy tư, lại lần nữa ôm lấy cậu đi đến nhà tiếp theo.
Cao ốc có tổng cộng ba mươi sáu tầng, mỗi tầng sáu hộ, phân ra hai bên. Lần này Ân Viêm dẫn Dụ Trăn rời khỏi tầng mười tám của Trì Nam, lập tức đi xuống tầng chín bên dưới. Sau đó một màn kinh tủng lại xuất hiện trước mặt Dụ Trăn.
Phòng bếp sáng đèn như nhau, nồi nước dày đặc hồng quang như nhau, việc không giống duy nhất là lần này đứng trước nồi là một người nữ thân hình nhỏ gầy.
Dụ Trăn dùng minh biện nhìn một chút, phát hiện noãn quang trên người của người nữ này cũng thiếu một mảng, nhưng mà không lớn như Trì Nam.
"Là trận pháp."
Ân Viêm xác định, lại ôm lấy cậu lần nữa, bắt đầu truyền tống trong cao ốc.
Thời gian Dụ Trăn tu luyện còn ít, còn chưa học qua trận pháp, chỉ biết phán đoán sau khi Ân Viêm nói ra trận pháp, hắn mang mình đến mỗi hộ nhà xuất hiện nồi đun nước và hồng quang. Tất cả người đứng trước nồi đều rất gầy, độ tuổi phần lớn vào khoảng hai mươi đến năm mươi tuổi, sống một mình.
Sau khi dạo qua một vòng, Ân Viêm mang theo Dụ Trăn về lại nhà Trì Nam.
Trì Nam còn đang khuấy nồi nước, chẳng qua động tác chậm hơn trước nhiều, hồng quang trên người càng ngày càng dày.
Dụ Trăn nóng nảy, đầu ngón tay lại ngưng tụ kim quang lần nữa.
"Không thể động, tùy tiện phá trận, người trong trận sẽ bị thương nặng." Ân Viêm bắt lấy tay cậu, một tay kia khẽ nhúc nhích, từ trong không gian lấy một thứ, ném vào trong nồi.
Tỏm một tiếng, nước canh màu đỏ trong nồi như bị thứ gì kích thích, bắt đầu kịch liệt quay cuồng. Đồng thời hồng quang trên người Trì Nam cũng đột ngột ngừng chuyển động, bắt đầu vặn vẹo giãy giụa.
"Nắm chặt."
Ân Viêm ôm Dụ Trăn, thừa dịp hồng quang còn chưa biến mất, tay không túm chặt "tơ hồng" do hồng quang tạo thành sau cổ Trì Nam, đồng thời chân mượn lực, lại lần nữa súc địa thành thốn, phóng theo hướng tơ hồng rút đi.
Dụ Trăn cảm thấy thân thể bay lên, sau đó tựa như có tầng lá mỏng trước mặt bị chọc thửng, gió đêm tạt vào mặt, trước mắt đã là cảnh tượng trên sân thượng cao ốc.
"Ai? Là ai phá hỏng trận pháp của tao!"
Một giọng nói sắc nhọn khó nghe truyền đến, Dụ Trăn nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy một ông cụ khô cằn nhỏ gầy ngồi xổm ở góc sân thượng. Trước mặt lão có một cái guồng quay tơ kỳ quái, trên guồng tơ hồng trải rộng, còn có máu nhỏ giọt.
"Thì ra là đạo sĩ chết đói."
Ân Viêm buông Dụ Trăn ra, giúp cậu sửa lại khăn quàng cổ. Trong tầm mắt kiêng kị của đạo sĩ, hắn bước lên giơ chân đá văng guồng quay tơ trước mặt lão.
"A! Dừng tay!"
Tơ hồng vỡ tan đầy đất, máu lẫn vào cát bụi.
Khóe mắt đạo sĩ như muốn nứt ra, muốn lao lên ngăn cản, lại phát hiện bản thân không thể động đậy. Lão giương mắt nhìn Ân Viêm trước mặt, biểu tình vặn vẹo, tràn đầy phẫn hận: "Mày là ai! Dám hủy pháp khí và trận pháp của tao, tao nguyền rủa mày chết không tử tế!"
Ân Viêm làm lơ lão, hắn vung tay lên, guồng quay tơ không lửa tự cháy, máu cũng bị đốt sạch sẽ.
Đạo sĩ bị phẫn nộ khiến đại não mụ mị vừa thấy chiêu thức này của hắn bỗng kinh hãi tìm về một chút lý trí.
"Chân hỏa, mày lại có được chân hỏa, không! Chuyện này không thể! Mày rốt cuộc là ai!" Lão thất thố hô to, đến pháp khí bị hủy cũng không để ý tới. Tựa như nhìn thấy điều gì không thể tưởng tượng được, chỗ sâu trong đáy mắt còn có một tia tham lam.
"Không biết điều."
Ân Viêm vung tay lên, một cái linh võng đột nhiên xuất hiện, vừa vặn bao lấy đạo sĩ, cũng ngăn chặn tiếng kêu la hoảng loạn của lão.
Gió đêm thổi càng lớn.
Dụ Trăn còn chưa kịp phản ứng, Ân Viêm đã bắt được hồn phách của đạo sĩ trông rất tà ác rất lợi hại kia. Cậu nhìn tàn tro lưu lại sau khi guồng quay tơ bị đốt, rồi đi đến bên người Ân Viêm, quan sát đạo sĩ.
Đạo sĩ kia cũng nhìn Dụ Trăn, sau đó tựa như nhìn thấy bảo bối, tham lam trong mắt hoàn toàn không áp được, lão không sợ chết giãy giụa càng mạnh.
Ánh mắt Ân Viêm trầm xuống, ngón tay lại động, linh võng đột nhiên siết chặt, đạo sĩ muốn giãy giụa cũng không được.
Sau khi nhập đạo, mặc dù Dụ Trăn không còn sợ quỷ, nhưng cậu vẫn có chút ác cảm với loại này quỷ chuyên làm ác thế này.
Cậu dời mắt không nhìn đạo sĩ bị nhốt kia nữa, nghiêng đầu nhìn sang Ân Viêm: "Lão ta chính là quỷ đói kia?" Cảm thấy không giống như trong tưởng tượng của cậu.
Ân Viêm gật đầu, giải thích: "Lúc còn sông lão ta là đạo sĩ có chút đạo hạnh, lại không biết vì sao đói chết ở mảnh đất này rồi bị nhốt ở đây. Lão thân có tội nghiệt, sau khi chết không thể trực tiếp vào luân hồi, nếu muốn đầu thai trước hết cần chuộc tội trả nợ. Nhưng hiển nhiên lão cũng không muốn như thế, ngược lại nổi lên tâm tư, lợi dụng thứ lúc còn sống học được bày ra trận pháp mượn mệnh vay vận này, mưu toan tránh thoát Thiên Đạo đầu thai."
Nói rồi chỉ chỉ cái chân lộ ra khỏi linh võng của đạo sĩ, bổ sung thêm: "Thân ảnh lão ngưng thật khác với hồn thể bình thường, chắc chắc đã có phàm nhân bị lão làm hại."
Dụ Trăn nhíu mày, chăm chú quan sát thân ảnh đạo sĩ, thật sự giống như người sống. Cậu bỗng nghĩ đến gì đó, vội lấy di động ra vùi đầu tìm kiếm.
Thời đại tin tức hóa, nếu có lòng tìm kiếm thì luôn có thể tìm ra được thứ mình muốn.
Trong thanh tìm kiếm, nhập vào ba từ mấu chốt "Thành phố B" "cao ốc Bác Lực" "chết", xác nhận, sau đó một đống lớn tin tức báo chí đưa tin nhảy ra, phía dưới còn có một ít diễn đàn thảo luận tin tức.
Dụ Trăn nhanh chóng xem qua một lần, vẻ mặt trầm xuống.
Trên diễn đàn địa phương, cao ốc Bác Lực này còn có biệt danh riêng, tên là sát thủ độc thân.
Cũng không biết bắt đầu từ nào năm, cao ốc này bắt đầu mỗi năm đều có nam nữ thanh niên độc thân chạy lên sân thượng nhảy lầu tự sát, tin tức tuồn ra, ầm ĩ đến ồn ào huyên náo.
Vì thế giá nhà ở cao ốc này chịu ảnh hưởng lớn, còn rẻ hơn nhiều so với nhà khác cùng đoạn đường.
Người mê tín nói nơi này phong thuỷ không tốt, đất xây cao ốc này trước kia là bãi tha ma, liên thông với âm phủ. Người không mê tín thì phân tích, tiết tấu sinh hoạt hiện đại gây áp lực, cao ốc này người trẻ tuổi ở nhiều, mỗi năm đều có người tự sát là chuyện thuộc về xác suất thôi.
Tóm lại, thảo luận về tòa cao ốc này không bao giờ ngừng, mà tất cả đều có liên quan đến việc tử vong.
Năm trước tòa cao ốc này lại không có ai tự sát, trên diễn đàn còn náo nhiệt một trận, nói
xem ra mấy năm nay kinh tế phát triển, mọi người sống thoải mái hơn, ít áp lực nên người tìm đến cái chết cũng ít đi.Nhưng có một chuyện bọn họ không chú ý tới. Năm trước cao ốc Bác Lực vừa xây thêm rào chắn, loại bỏ tất cả những thứ có thể đặt chân lên, còn khóa cửa sân thượng lại nhằm ngăn chủ nhà luẩn quẩn trong lòng lên sân thượng tự sát.
Mà sau việc này, có một người nam độc thân chết đột ngột trong phòng mình.
Bây giờ nhịp độ cuộc sống càng nhanh, xác suất người trẻ tuổi chết đột ngột cũng tăng vọt, cho nên ai cũng không liên hệ người thanh niên chết đột ngột này với sự kiện mỗi năm nhảy lầu trước đó với nhau.
Nhưng Dụ Trăn lại phát hiện, nhà mà người nam chết đột ngột kia chính là chỗ Trì Nam ở hiện tại, phòng một tầng mười tám.
"Người chết thảm quá nhiều, phong thuỷ nơi này đã thay đổi." Ân Viêm nhìn quanh bốn phía, nói tiếp: "Trước hết cần phải siêu độ những hồn phách uổng mạng, bằng không dù có diệt đạo sĩ này thì những hộ gia đình ở đây vẫn sẽ thường xuyên xảy ra chuyện."
Dụ Trăn buông di động, bắt đầu dẫn hồn, kết quả không dẫn được gì cả.
"Sao lại thế này?" Cậu nghi hoặc nhìn tay mình, thử thuật dẫn hồn lần nữa, cuối cùng lại dẫn Tân Tiểu Tiểu lại đây.
"Chủ nhân có gì phân phó sao?" Tân Tiểu Tiểu sau khi xuất hiện lập tức kính cẩn hỏi.
Dụ Trăn trầm mặc, tỏ vẻ không có việc gì, sau khi tiễn cô đi thì nhìn sang Ân Viêm.
Ân Viêm nhìn ra nghi vấn của cậu, bèn giải thích: "Người bị hại đều là sau khi bị mượn thọ mệnh và số phận thì chết thảm. Số phận quyết định bọn họ sau khi chết sẽ như thế nào, không có số phận, hiện tại bọn họ chỉ là một sợi oán khí trôi nổi xung quanh cao ốc. Đến hồn thể cũng không thể ngưng tụ."
Dụ Trăn nhíu mày, hỏi: "Vậy bây giờ tôi nên làm gì?"
"Giết đạo sĩ, để lão nhổ hết số phận đã hấp thu." Ân Viêm nói, đột nhiên lui về phía sau một bước, ra hiệu: "Cậu tới."
Giết......
Dụ Trăn nhìn đạo sĩ sau khi nghe bọn họ nói lại bắt đầu liều mạng giãy giụa, cậu lấy bình tĩnh, bước lên ngưng ra kim quang.
Kim quang bao phủ người lão, kết quả lại không dùng được. Đạo sĩ kia sau khi tiếp xúc với kim quang lại như vừa được tắm gội qua thánh quang, khí tức trên người đột nhiên bạo trướng, lại có thể tránh khỏi linh võng. Lão ý đồ nhảy đến bên cạnh Dụ Trăn, cao giọng gọi: "Cho tao! Đều là của tao! Cho tao! Tao muốn nhiều hơn!"
Dụ Trăn hoảng sợ, phản xạ tính lui về phía sau.
Ân Viêm vung tay lên, linh võng lại lần nữa chặt chẽ bao lấy đạo sĩ, lấp kín miệng lão chỉ chừa mỗi khuôn mặt ra.
"Lúc còn sống lão có tu vi, sau khi chết lại dựa vào hấp thụ số phận thọ mệnh người khác để mạnh lên, đã xem như một quỷ tu. Phương thức đuổi quỷ bình thường không có hiệu quả với lão." Ân Viêm bổ sung, vươn tay đè lại bả vai Dụ Trăn rồi đẩy nhẹ cậu về phía trước, bổ sung thêm: "Dụ Trăn, dùng thuật pháp cậu học được giết lão."
Quỷ tu, thuật pháp, giết lão.
Dụ Trăn nhìn gương mặt giống y đúc người sống của đạo sĩ, ngón tay run rẩy vài cái rồi siết chặt. Cậu quay đầu Ân Viêm,: "Ân Viêm, tôi......"
Tiễn quỷ cậu chỉ cần phóng thích công đức kim quang là được, không cần tự mình động thủ. Hơn nữa cậu biết, tiễn hồn phách đi trừ những quỷ đại ác, đại bộ phận đều sẽ tiến vào luân hồi, nhận được cuộc sống mới.
Nhưng bây giờ thì khác, đạo sĩ rất giống người sống, cậu biết đạo sĩ đáng chết, cũng muốn giết lão, nhưng giết...... Nói cậu hèn nhát cũng được, nói cậu yếu đuối vô dụng cũng chẳng sao, tuân thủ pháp luật hơn hai mươi năm, giết "người" với cậu mà nói, thật sự đã vượt quá giới hạn.
"Lấy bạo ngăn ác cũng là một phần của tu luyện. Dụ Trăn, đây là quá trình nhất định phải vượt qua." Ân Viêm đi đến phía sau đỡ lấy bờ vai của cậu rồi ra hiệu cậu nhìn mặt đạo sĩ. Tay hắn từ phía sau nắm lấy tay cậu, từ từ mở những ngón tay đang siết chặt của cậu ra, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Thân là tu giả, không chỉ học cách cứu trợ người vô tội, còn phải học cách diệt trừ tội ác. Dụ Trăn, lão vô tội sao?"
Thân thể dựa vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp, trái tim thít chặt của Dụ Trăn từ từ thả lỏng. Cậu nghe lời Ân Viêm nhìn vào đạo sĩ, tầm mắt đảo qua gương mặt sợ hãi nhưng vẫn không giấu được tham lam trong mắt. Cậu lắc đầu trả lời: "Không."
Ân Viêm nghiêng đầu đến gần cậu một chút, khi nói chuyện hô hấp phun trên mặt cậu, tựa như đang hôn môi. Hắn tiếp tục hỏi: "Người trong cao ốc bị lão hại chết, vô tội sao?"
Vô tội, sao có thể không vô tội, bọn họ có làm gì sai đâu.
"Muốn cứu Trì Nam không?"
Muốn.
"Muốn cứu hộ gia đình trong cao ốc không?"
Đương nhiên.
"Vậy thì, giết lão."
Nhiệt độ ấm áp và hơi thở quen thuộc dần rời xa. Thân thể Dụ Trăn run lên, theo bản năng muốn xoay người dựa qua, nhưng lý trí buộc cậu đứng lại tại chỗ.
Cậu nhìn gương mặt đạo sĩ, tầm mắt từ từ dời đến hai mắt lão, nhìn tham lam bên trong vẫn tồn tại đến bây giờ. Cậu bước lên một bước, trong lòng đã thuyết phục bản thân, nhưng tay lại run rẩy không thể nâng lên.
Không được, chướng ngại trong lòng quá lớn.
"Dụ Trăn, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, tôi sẽ cần cậu bảo vệ."
Tựa như một cây búa nặng ngàn cân nện vào lòng, đập nát chút chần chờ do dự sợ hãi lùi bước trong lòng thành tro bụi.
Sống lưng Dụ Trăn thẳng tắp, tay cậu siết chặt thành quyền run rẩy nâng lên.
Không sai.
Cậu mím chặt môi nhìn vào hai mắt đạo sĩ, ánh mắt cậu trở nên kiên định.
Ân Viêm cũng chỉ là một mạt tàn hồn mà thôi, thậm chí đến thân thể cũng không phải của anh ấy, hành tẩu hậu thế so với mình càng nguy hiểm hơn. Cậu không thể giống như đóa hoa nhà ấm cứ co rút ở phía sau đối phương, để đối phương bảo vệ mà lớn lên.
Muốn trở nên mạnh mẽ, muốn đối xử với anh ấy thật tốt, muốn ở bên anh ấy thật lâu.
Muốn sóng vai chiến đấu với anh ấy khi gặp tình huống tương tự, mà không phải núp ở phía sau anh ấy, chờ anh ấy khống chế xong mọi thứ rồi ngồi mát ăn bát vàng.
【 Tiểu Trăn, làm người quan trọng nhất chính là
thiện. Loại
thiện này không đòi hỏi con làm người tốt một cách mù quáng, dù bị bắt nạt cũng không quan tâm và đáp trả. Mà là muốn con biết cách tôn trọng sinh mệnh, đối xử tử tế với mỗi một sinh mệnh. 】
【 Đương nhiên, nếu đụng phải mệnh thật sự không thể cứu,
thiện này cũng có thể không cần. Nếu con đối xử với người xấu
thiện, người tốt sẽ chịu tội. 】
【 Con có thể làm người thiện lương, nhưng không thể làm một người tốt thối nát. Lúc gặp phải ác, con thậm chí có thể làm người xấu. 】
Trong đầu hiện lên lời ông nội đã từng nói, nắm tay siết chặt của Dụ Trăn dần buông lỏng. Cậu sờ sờ bảo tháp, trong mắt ánh lên một tia sắc bén: "Trên đời này sao lại có một đạo sĩ như ông."
Cậu từ từ rút ra một thanh kiếm gỗ đào cổ xưa, cổ tay cậu xoay chuyển không thầy tự hiểu, nhẹ nhàng vạch một đường kiếm xinh đẹp.
"Ác đồ giống ông, dù là lúc sống hay sau khi chết đều không xứng mặc loại trang phục này!"
Oanh ——
Công đức tạo thành kim quang và linh khí tạo thành bạch quang cùng tuôn ra từ trên tay cậu, quấn vào nhau tạo thành một luồng ánh sáng màu bạch kim. Luồng ánh sáng ấy men theo tay cậu chảy xuống thanh kiếm gỗ đào cổ xưa, nó bao bọc lấy thân kiếm, hừng hực thiêu đốt.
Kiếm gỗ đào vừa xuất hiện, tham lam trong mắt đạo sĩ lập tức biến mất, thay thế vào đó là nỗi sợ hãi tột cùng. Lão kịch liệt giãy giụa, vẻ mặt kinh hãi hơn cả lúc bị Ân Viêm nhốt lại. Lão trừng to mắt, sau đó là tiếng phong tỏa linh võng bị phá tan.
"Thanh, Thanh ——"
Phập.
Kiếm gỗ đào mang theo ngọn lửa lúng sâu vào ngực lão, biểu tình lão đọng lại, giọng nói đột ngột im lặng, sợ hãi tuyệt vọng luân phiên hiện lên trong mắt. Sau đó thân ảnh lão vặn vẹo, phồng to rồi nổ tung hóa thành một luồng khói đen, gào thét giữ không trung một lúc thì tiêu tán trong trời đất.
Ngọn lửa biến mất, kiếm gỗ đào khôi phục dáng vẻ cũ xưa.
Dụ Trăn mất hết sức lực ngồi trên mặt đất, tay cầm kiếm gỗ đào run lên nhè nhẹ. Cậu kiên trì cẩn thận thu thanh kiếm vào bảo tháp, quay đầu nhìn Ân Viêm. Cậu cười khó coi hỏi: "Tôi, tôi thành công rồi sao?"
"Cậu làm rất tốt."
Ân Viêm bước lên, giơ tay đặt lên đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng xoa xoa. Sau đó ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, mấy chục cái hồn phách ngây thơ nửa trong suốt thành hình giữa không trung chen chúc với nhau đứng chung một chỗ. Lúc sau từng cơn gió nhẹ thổi qua, bọn họ trôi nổi rơi xuống đất, mờ mịt đứng tại chỗ.
"Âm sai sắp tới, chúng ta về nhà thôi." Ân Viêm cúi người ôm Dụ Trăn vào lòng, vuốt nhẹ sống lưng cậu, sau đó thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ.
Sau khi bọn họ rời đi, tiếng chuông mờ mịt đột nhiên truyền ra từ hư không, càng ngày càng gần. Sau đó mấy chục xiềng xích màu đen phá mây xuất hiện, câu lấy đám hồn phách rồi mang theo bọn họ biến mất giữa mây mù.
Dưới cao ốc, một chiếc xe hơi màu đen vội vàng dừng lại, ngay sau đó một lão giả tóc hoa râm từ bên trong bước nhanh ra.
Vẻ mặt lão giả ngưng trọng, ông ngửa đầu nhìn mây đen phía chân trời mà người thường không để nhìn thấy. Ông nhanh chóng bấm đốt ngón tay, thật lâu sau, vẻ mặt ngưng trọng hơi giảm, đột nhiên thở dài một tiếng.
"Ông nội, sao ông lại đứng ở đây mà không lên?" Một người trẻ tuổi từ ghế điều khiển đi ra, cũng ngửa đầu nhìn lên trời, nhưng không nhìn thấy gì. Anh nghi hoặc: "Ông nội, ông nhìn gì vậy?"
Ông lão hoàn hồn, tức giận trừng anh một cái mới trả lời: "Nhìn xem sao anh còn chưa chịu thông suốt! Cũng không biết đôi mắt này của anh mọc ra làm gì, tu luyện nhiều năm như vậy đến xem quỷ cũng không làm được, có ra ngoài cũng đừng nói với người khác anh là ta cháu trai của Phong Nguyên, mất mặt!"
"Ông nội, sao ông lại đột nhiên tức giận nữa, con cũng có muốn không thông suốt đâu......" Người trẻ tuổi oan ức lẩm bẩm, thấy lại có mấy chiếc xe chạy đến đây, vội nói sang chuyện khác nói: "Đám người chú Tu cũng tới rồi, con đi đón nha!"
Ông lão nhíu mày xua tay, đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, trực tiếp cất bước vào cao ốc.
Một hàng tu giả thành phố B lục tục lên sân thượng, Phong Nguyên đứng đầu cẩn thận kiểm tra tình huống trên sân thượng, cuối cùng dừng trên một vết kiếm.
"Xem ra đã có người giải quyết quỷ tu nơi này trước chúng ta một bước, chỉ không biết là cao nhân nơi nào lại có thể một mình phá trận." Một người đàn ông trung niên nho nhã mặc đường trang đứng trước đống tro tàn cạnh vết kiếm, trong giọng nói tràn đầy bội phục.
Phong Nguyên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn bọn họ: "Các vị đến xem cái này."
Mọi người nghe thấy lập tức bước lên chỗ hắn chỉ.
Trên tường có một vết xước sâu màu trắng, một ít tu giả hơi tuổi trẻ chỉ nhìn ra đây là vết kiếm, không nhìn được gì nữa. Nhưng tu giả thế hệ trước vẻ mặt đều biến đổi, đồng thanh kinh hô: "Vết kiếm và khí tức này, Thanh Hư Tử?"