Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)

Chương 1: Chương 1




Trên một chiếc thuyền nhỏ, Hàn Chưởng cùng với vài đồng đội đang bị lạc trong đám sương mù mờ ảo tại khu vực Bermuda.
Anh là một cảnh sát giữ gìn hòa bình Liên Hợp Quốc có quốc tịch Trung, vẫn luôn đóng quân ở khu vực Bắc Thái Bình Dương.

Mấy ngày trước, sau khi nhận được nhiệm vụ truy bắt một nhóm hải tặc cùng với mấy cảnh sát khác, họ liền vội vàng lên thuyền đi tới.
Sau vài ngày ẩn nấp dò xét, cuối cùng bọn anh cũng dò được lộ tuyến của nhóm hải tặc này vào chiều tối ngày hôm kia.
Hàng trăm cảnh sát giữ gìn hòa bình đã nhanh chóng triển khai truy bắt, cộng với sự trợ giúp của cư dân vùng biển, cả nhóm hải tặc đều đã bị tóm gọn vào rạng sáng ngày hôm qua!
Ngoại trừ một vài tên ngoan cố chạy trốn bị bắn chết, đám hải tặc còn lại đều bị tước vũ khí, khống chế và áp giải lên thuyền.

Ngày hôm sau sẽ đưa chúng tới Tòa án Công lý Quốc tế để chờ kết án.
Nhưng thật không ngờ, tên thủ lĩnh của đám hải tặc này lại xảo quyệt tới vậy.

Hắn ta âm thầm tháo còng tay sau đó đánh lén hai cảnh sát, cướp lấy vũ khí và lên thuyền cứu hộ chạy trốn.
Do trời đã tối, trên mặt biển cũng hơi mịt mờ nên khó để có thể triển khai truy bắt phạm vi lớn, đành phải đợi tới sáng ngày hôm nay.
Đợi mãi thì mặt trời mới chịu nhô lên ở đằng đông, nhóm cảnh sát chia làm hai đội.

Một đội sẽ áp giải những tên hải tặc này về, còn đội kia sẽ tiếp tục truy bắt con cá lọt lưới.
Hàn Chưởng vừa khéo bị phân vào đội truy bắt kia.

Mấy chục cảnh sát bất đồng quốc tịch lại chia thành mấy tiểu đội để tìm kiếm tung tích của hải tặc theo các hướng khác nhau.

Họ sẽ liên lạc với nhau bằng điện thoại vệ tinh hàng hải và máy nhắn tin.
Khi nhận được tin có một người đàn ông bị nghi là thủ lĩnh hải tặc xuất hiện gần quần đảo Bermuda, Hàn Chưởng và nhóm bảy người của anh vội vã đến đó.
Nhưng thật không may, đợi đến khi bọn họ đi tới thì nghi phạm dường như đã nghe thấy tin và chạy trốn.

Ngay lúc bảy người có hơi chán nản lái thuyền nhỏ rời đi, lại phát hiện thấy tên thủ lĩnh hải tặc mà bọn họ đang tìm kiếm ở trên mặt biển!
Lần này coi như là không công cốc, bảy người lập tức đuổi tới, mà dường như tên hải tặc cũng đang lái một con thuyền nhỏ kia đã biết mình đã rơi vào tầm ngắm, lại càng liều mạng phóng nhanh về phía trước.

Bảy cảnh sát và một tên hải tặc bắt đầu mà truy đuổi và chiến đấu trên biển, đều không phát hiện mình đã lệch hướng khỏi quần đảo Bermuda, từ từ tiến vào khu vực tam giác Bermuda bí ẩn.
"Khoan đã! Có gì đó không đúng!" Một cảnh sát tên Bob dường như phát hiện có gì đó không ổn.
Mặt biển chỗ này quá yên lặng.
Sáu người hơi sửng sốt, nhìn khắp tứ phía, không biết từ khi nào mà đám sương mù dày đặc trắng xóa đã bao phủ xung quanh, tên hải tặc kia cũng đã biến mất dạng, không khí im lặng đến mức quỷ dị.
"Ở đây là đâu?" Một đồng đội khác hỏi.
"........!Mau tìm GPS!" Tiểu đội trưởng Anna trong nhóm bảy người đột nhiên hét lên.
Mọi người vội vàng luống cuống tay chân bắt đầu tìm kiếm thiết bị định hướng của mình, các thiết bị liên lạc khác cũng đều được sử dụng, nhưng kết quả vẫn thất bại.
"Phát tín hiệu cầu cứu đi." Vẻ mặt Anna nghiêm nghị, nhưng giọng nói lại lộ ra một chút run rẩy.

".........!Chỗ này không phải là khu Bermuda đấy chứ........" Bỗng nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mọi người đồng loạt quay đầu lại, trừng mắt nhìn người đang nói ------ Hàn Chưởng.
Trong tình hình này, ai cũng biết là đang ở khi Bermuda, nhưng chỉ cần biết trong lòng là được rồi, có cần phải lớn tiếng nói ra để khiến mọi người càng thêm hoang mang hay không?
".........." Hàn Chưởng im lặng nhìn qua mọi người, quyết định không nói nữa.
"A!" Tiếng hét thảm thiết vang lên xung quanh, nhóm cảnh sát vốn đang sợ sệt khi bị vây trong khung cảnh u ám này bỗng chốc run cầm cập.
"Tiểu đội trưởng........." Hai cảnh sát khác nói hơi run run: "Dưới thuyền, hình như, hình như có thứ gì đó........"
Trong lòng mọi người đều cảm thấy ớn lạnh.

Đúng vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy đáy thuyền đang rung lắc, giống như có thứ gì đó đã va chạm vào đáy thuyền.
Giữ chặt cái túi trên lưng, Hàn Chính âm thầm lấy ra khẩu súng trường bắn tỉa QBU-88, mở chốt súng, chiếc mã tấu Thụy Sĩ giấu ở dưới lớp vải cánh tay cũng lộ ra một góc.
Tất cả mọi người cảm thấy mối nguy trước giờ chưa từng có.

Đối mặt với cái chết, không ai có thể coi thường.
Một tiếng nổ "Bùm!", thuyền nhỏ thật sự bị lật, cả con thuyền bị lật nhào.

Rất may là những người trên thuyền đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhanh chóng nhảy xuống biển khi thuyền bị lật.
Mọi người ở đây đều biết bơi, cũng không sợ rơi xuống biển sẽ chết đuối.


Nhưng mà, thủ phạm đã hất tung chiếc thuyền nhỏ dường như không đơn giản như vậy.
Trong tiếng la hét của mọi người, một con quái vật khổng lồ có hai đầu giống thằn lằn biển nhưng to gấp hàng chục lần thằn lằn biển bình thường đã nhô lên khỏi mặt biển!
Không chút do dự, mọi người liều mạng bơi ra xa.

Lúc này đang ở trên biển, cả không gian và thời gian đều không cho họ bất kỳ cơ hội nào để chống trả.
Điều bọn họ có thể làm chỉ là chạy trốn.
Thằn lằn biển dường như đoán trước được những người này không thể chạy thoát, từ từ rít lên một tiếng rồi bất ngờ lặn xuống nước.
Ngay khi mọi người thở phào nhẹ nhõm thì tiếng la hét thảm thiết lại vang lên.
Có lẽ ai đó đã gặp nạn, Hàn Chưởng không rảnh quay đầu lại, chỉ liều mạng tiếp tục bơi về phía trước.
Do là người Trung Quốc duy nhất trong đội và xuất thân từ trại trẻ mồ côi, nên Hàn Chưởng không được hoan nghênh lắm trong khu quân đội này.

Khi có bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm nào, họ luôn cử anh trước tiên, vì vậy anh cũng không thực sự quan tâm đến sống chết của những người này.
Không có lý gì mà mình lại phải thật lòng lo lắng cho bọn họ, trong khi họ lại luôn khinh thường mình.

Anh cũng không có một tấm lòng cởi mở tới vậy.
Tiếng hét thảm thiết vang lên liên tiếp, Hàn Chưởng vẫn không quay đầu lại.

Hiện giờ trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, đó chính là phải bơi thật nhanh, tránh xa cái chỗ quỷ quái này!
Tiếc là dường như ông trời đã không ban cho anh bất kỳ sự ưu ái nào, cái gì tới rồi cũng phải tới.


Vào thời điểm cơ thể bị một lực bất thường nào đó kéo xuống khỏi mặt biển, Hàn Chưởng có cảm giác mơ hồ rằng cuộc sống của mình cũng đến lúc phải kết thúc rồi.
Có lẽ cảm giác tứ chi của người đang cận kề cái chết luôn nhạy bén hơn bình thường, cơ bắp trong cơ thể anh đang dần căng cứng hơn, Hàn Chưởng rõ ràng cảm thấy cơ thể của mình đang bị đè ép, máu lưu thông kém, cảm giác thiếu ô-xy cũng bắt đầu ảnh hưởng tới tim, trước mắt cũng dần biến thành màu đen.
Xem ra thật sự là tiêu đời rồi.

Ngay một giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Hàn Chưởng đã thầm than thở trong lòng như vậy.
Hàn Chưởng mất ý thức nên không nhìn thấy, ngay khi cái miệng rộng đỏ ngòm của con quái vật sắp hướng về phía mình, bầu trời bỗng dưng tối sầm lại.

Trên trời nổi lên sấm chớp, mây mù dần dần tụ lại, hóa thành một lốc xoáy.
Khí lưu xung quanh đột nhiên trở nên cực kỳ vặn vẹo.

Con quái vật rít lên thảm thiết, cuối cùng bị dòng khí lưu nghiền nát thành từng mảnh.

Ngay khi quái vật biến thành bọt máu hòa vào trong biển, Hàn Chưởng đang bị vây trong lòng của quái vật cũng biến mất dạng, mà dòng khí lưu đang dao động cũng khôi phục lại bình thường.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng.

Một lúc lâu sau, máu cuối cùng cũng tan theo làn nước của biển cả, mặt biển yên tĩnh trở lại, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng sóng biển thì không còn tiếng động nào khác.
Hết chương 1.
(Vĩ): Vì quá ngán H nên.......:3.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.