Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)

Chương 3: 3: Sói Đen




"Àaaa húuuu ~~~" Tiếng sói hú sắc bén mà to rõ vang lên, tiếng hú rung động vang vọng xung quanh.
Đầu óc Hàn Chưởng hơi tỉnh táo nhạy bén cảm nhận ngay khi tiếng sói hú vang lên, dây leo đang quấn lấy mình hơi run rẩy, ngay cả gai nhọn đâm vào da thịt của mình cũng hơi thu lại.
Cơ hội tốt! Đầu óc vừa tỉnh táo, khả năng quan sát và khả năng hành động nhạy bén của một quân nhân lập tức hiện rõ.

Tay trái đang bị dây leo quấn dùng sức đẩy ra, nhân lúc đó tay phải nhanh chóng hướng vào túi lấy ra thứ vũ khí duy nhất của mình ----- lựu đạn.
Dùng tốc độ ánh sáng lấy ra một vật, vừa định cắn chốt kéo ra thì lại ngạc nhiên phát hiện thứ mình lấy không phải là lựu đạn, mà là một khối chocolate hình dạng vặn vẹo.
Trời muốn mình chết rồi! Mất đi cơ hội phản kích, trong đầu Hàn Chưởng chỉ còn lại suy nghĩ này.
Nhắm mắt lại, đang yên lặng chờ đợi tử thần thì kỳ tích lại xuất hiện một lần nữa.
Cơ thể vốn đang bị quấn chặt đột nhiên được thả lỏng, cơ thể do mệt mỏi quá độ mềm nhũn rơi xuống một chỗ ấm áp thoải mái.


Cảm giác xung quanh không tồi, Hàn Chưởng mở to mắt, lại phát hiện trước mắt toàn là màu đen.
Chẳng lẽ là do trời tối đen sao?
Giật giật tay chân, Hàn Chưởng định đứng dậy lại phát hiện một khoảng đen thui che trước mắt mình lại di chuyển.
Hai mắt anh choáng váng, không biết có phải là ảo giác của Hàn Chưởng không, anh ta luôn cảm thấy không chỉ cái thứ trước mắt chuyển động, mà mặt đất dưới chân cũng đang chuyển động!
Vất vả lắm mới đứng lên được thì lại té ngã xuống mặt đất màu đen mềm mại, ngẩng đầu lên, Hàn Chưởng liền đối mặt với một đôi con ngươi đen thui.
A, cơ thể cứng đờ, Hàn Chưởng trừng lớn mắt, ngừng thở nhìn sinh vật trước mắt!
Vốn nghĩ con chim cao 2 mét đã đủ dọa người rồi, không ngờ là bộ dạng của sinh vật giống sói trước mắt này thế mà lại cao tới 7-8 mét!
Hơn nữa cơ thể lớn còn chưa hết, động tác hiện tại của con sói này........
Đó là quay đầu hả? Cả cái đầu xoay 180 độ chỉ để nhìn mình, nó không sợ gãy cổ hả? Hay là sinh vật ở nơi này đều trâu bò như vậy, hoàn toàn không để ý tới cái gì gọi là định luật tự nhiên?
Còn có màu lông đen tuyền đơn thuần của nó nữa, không mang một chút màu khác, cơ thể to lớn che hết tầm mắt, hoàn toàn ngăn cản hết ánh mặt trời, cả người một màu đen thui che trời! Chẳng trách vừa nãy trước mắt toàn là màu đen!
Thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào mình không rời mắt, rõ ràng là ánh mắt rất trong nhưng không biết sao Hàn Chưởng lại cứ cảm nhận được một loại nóng bỏng, giống như ánh mắt của người nghèo đi ngang qua một tiệm bánh, nhìn chiếc tiramisu thơm ngon bên trong, dù không ăn được nhưng vẫn sẽ có cảm giác chảy nước miếng.
"Ực........" Cảm giác thật đáng sợ.......!Nuốt nước miếng, Hàn Chưởng rất muốn thu nhỏ cơ thể để chui vào một góc không ai để ý.

À không, phải là không một góc không "con sói" nào để ý, nhưng anh đã quên để ý tình thế.
Hiện giờ bọn họ đang ở trên bầu trời, chú ý! Là đang ở trên không trung! Nói đúng ra là con sói đen đang ở trên không trung, còn Hàn Chưởng thì đang ở trên lưng con sói đen từ từ di chuyển xuống đuôi của nó, có lẽ chỉ cần lùi thêm vài bước nữa là sẽ cảm nhận được cảm giác tuyệt vời khi rơi tự do.
Sói đen thấy vẻ mặt kinh hãi và hành động lùi về phía sau của anh, trong mắt lóe sáng, cái đuôi quẹt mạnh một cái, nhìn có vẻ thô bạo nhưng thực chất lại cực kỳ dịu dàng dùng da lông quấn lấy cái tên đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình lại, sau đó thả lên lưng mình một lần nữa.
"A!" Ngay khi bị cái đuôi đen quấn lấy thì Hàn Chưởng không nhịn được mà hét to lên.
Không phải là anh nhát gan đâu! Cũng không phải là anh thích hét chói tai! Mà là anh thật sự rất bối rối! Nghĩ lại mà xem, một con sói đen to hơn mình mấy chục lần thậm chí là mấy trăm lần đang mở to đôi mắt đen như mực, sau đó lại đột nhiên quấn lấy mình! Tiếp theo thì sao? Mấy người cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì?

Hàn Chưởng không biết người khác sẽ nghĩ như thế nào, nhưng suy nghĩ hiện giờ của anh chính là ------ Xong rồi, lần này phải thành điểm tâm cho sói rồi.
Không ngờ là sói đen lại không bỏ anh vào miệng, mà chỉ nhẹ nhàng đặt lại lên lưng, sau đó yên lặng nhìn anh trong chốc lát, tiếp theo bỗng nhiên nghiêng mình hạ xuống một khoảng.
Chưa kịp hiểu vì sao nó lại không nuốt mình, sói đen đột nhiên nghiêng người khiến Hàn Chưởng hoảng sợ.

Đến bây giờ anh mới phát hiện, hóa ra sói đen vẫn luôn ở trên không trung! Còn mình thế mà lại đang ở trên lưng của nó!
Trên trán một hàng hắc tuyến, Hàn Chưởng nghĩ lại cảnh vừa nãy mình cố gắng lùi lại phía sau mà toát mồ hôi lạnh đầy người.

Nếu vừa nãy con sói không kéo mình về, vậy chẳng phải là.........!
Từ từ, con sói này biết bay sao? Không có cánh mà vẫn có thể bay được!
Hàn Chưởng trợn tròn mắt, phải biết rằng đây chính là bay đó! Không bình thường như nhảy lên hay đứng dậy gì đó đâu! Đã ai thấy một con sói bay lên một cách điềm tĩnh thế này chưa? Thấy rồi á? Được rồi, đó nhất định là một trò chơi trên internet.
Nhưng bây giờ đang ở hiện thực đó! Trong game thì mọi người có thể không để ý tới cái gọi là quy luật tự nhiên, nhưng trong cuộc sống thực thì không có khả năng! Bị động tác "hạ cánh" đột ngột của sói đen dọa sợ nên phản ứng đầu tiên của Hàn Chưởng chính là giật đám lông bên dưới cơ thể của mình.
Có lẽ do lông quá nhiều hoặc da quá dày nên sói đen không có chút phản ứng nào, chỉ mang theo Hàn Chưởng im lặng quan sát đám cây vốn tưởng như chạm trời phía dưới kia, giờ nhìn lại thấy cũng không phải quá cao, cũng chính là cái cây thần kỳ đã "ra lệnh" cho đám dây leo suýt nữa là quấn chết mình.

Mà lúc này Hàn Chưởng cuối cùng cũng phát hiện ra đám dây leo tấn công mình đã mất đi vẻ kiêu ngạo và khủng bố ban đầu, run rẩy như đứa con vợ nhỏ bị chồng bạo hành, sợ hãi rụt rè quấn lấy thân cây như muốn thu nhỏ mình lại chui vào trong.

Ngay cả cái cây kỳ lạ cũng phát run, những vật thể lạ giống đóa hoa bên trên cũng chút nữa bị run rụng xuống.
Thật là đáng thương.......!Trong phút chốc nào đó, ngay cả Hàn Chưởng - người vừa bị tổn thương sâu sắc nhất cũng suýt chút nữa bị bộ dạng điềm đạm đáng yêu này của nó làm khơi gợi lòng thương xót.

Nhưng mà, cũng chỉ là trong phút chốc mà thôi.
Nhớ tới chuyện suýt chút nữa là bị quấn chết, sự thương cảm ít ỏi trong lòng Hàn Chưởng như bị cuốn sạch, quên đi những trường hợp xấu trên lưng sói, trong đầu Hàn Chưởng hiện lên vô số hình ảnh tàn bạo.
Dường như cảm nhận được sự phẫn hận của Hàn Chưởng với cái cây và đám dây leo này, sói đen híp mắt lại, trong con ngươi đen thui hiện lên tia hung ác, cái cây dưới đất run rẩy càng lợi hại hơn.
Hết chương 3..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.