Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 31



Lúc Sophie quay về doanh địa vừa vặn gặp Gia Á trở về sau chuyến mua sắm, tâm tình cả hai người thoạt nhìn đều rất vui vẻ, một người vì được mua sắm thỏa mãn, một người vì vừa chỉnh được một tên đại ngốc.

“Gia Á, ta thu được nó.” Sophie xòe tảng nguyên RWAR trong lòng bàn tay.

“Một mình ngươi đi sao?” Gia Á không ngờ tốc độ Sophie lại nhanh như vậy.

“Không, còn có cái người tên Bàng Đốn.”

“Ngươi cùng anh ta từ khi nào thân thiết như vậy?”

Sophie cười cười không nói, thân thiết sao? Cái tên ngốc kia có lẽ hận không thể chưa bao giờ quen biết cậu đi.

“có lẽ ngày mai chúng ta tập trung 9 lộ đạt năng lượng bất đồng thử xem.” Gia Á đề nghị.

“Nếu cơ thể ngươi có thể chịu nỗi.” Sophie thầm nghĩ, nếu để Tắc Vạn nhìn thấy bộ dáng sắp chết của Gia Á sau khi hấp thu năng lượng, sợ là không bao giờ dám để hắn tiếp xúc với nó nữa.

“Sophie!” Mới nói xong, cái nhân vật bị cậu gọi là đại ngốc kia đã đuổi sát tới đây, mặt mày xám tro gào tên Sophie, trên làn da còn có nhiều vết bằm tím.

“Bàng Đốn? Ngươi đây là……” Gia Á cảm thấy kỳ quái, đường đường là tộc trưởng, sao lại trở thành như vậy a?

“Ngươi hỏi cậu ta a!” Bàng Đốn chỉ vào Sophie, mặt mũi tèm lem nước mắt. Anh suýt chút nữa đã bị nghiền nát, cánh cửa đá kia lúc mở ra chậm như vậy có quỷ mới biết lúc khép lại lại nhanh đến chóng mặt, nếu không phải tốc độ anh cực nhanh nhất định đã bị chôn sống dưới cái hầm đó không ra được.

Gia Á nhìn Sophie, người phía sau lập tức nhún vai.

“Không có gì, nôn độn không thích làm tộc trưởng, chuyển nghề làm tên khất cái thôi.”

“Ta tên là Bàng Đốn! Bàng Đốn!” Bàng Đốn không thể hiểu nỗi, vì sao một khảm đặc đáng yêu như Gia Á lại có một đệ đệ ác ma như Sophie.

“Mặc kệ gọi là gì, ngươi đều ‘độn’ như nhau.”

“Nếu ngươi là lỗ đạt ta nhất định sẽ bóp chết ngươi!”

“Gì chứ, ai bóp chết ai còn chưa biết à nha.”

Gia Á đứng một bên xem náo nhiệt, hai người này ở chung rất khá nhỉ! Nhìn qua có vẻ như Sophie khi dễ Bàng Đốn, nhưng Gia Á hiểu rõ, nếu chướng mắt thật Sophie mới không thèm đi khi dễ anh ta.

Thân là một lỗ đạt, cho dù Bàng Đốn hiện tại có muốn tử chiến một trận với Sophie đi nữa, cũng không thể tiến hành, chỉ có thể đấu võ mồm, tuy nhiên đấu với Sophie lại càng buồn bực hơn.

Gia Á lắc đầu, ôm mớ thành quả mua sắm về doanh địa, mặc kệ đôi oan gia này ầm ĩ.

Lúc đổi lợi uế thú lấy một tấm da thú quý hiếm, Gia Á định làm cho Tắc Vạn một bộ quần áo, lúc này mới nghĩ lại, quần áo mình đều do y làm, chính mình hình như chưa tặng cho y bộ nào.

Ngày mai chính là ngày thi đấu, Tắc Vạn đang cùng các lỗ đạt khác thương lượng trong doanh trướng, Gia Á ôm một bao đồ đạc đi vào đặt vào góc, lấy một cây thước ra.

“Tắc Vạn, ta lấy lợi uế thú đổi một tấm da thú, ngươi đứng lên cho ta đo một chút. Ta muốn may cho ngươi một bộ.” Thái độ Gia Á quan tâm như vậy làm Á Sắt ngồi bên cạnh lập tức ồn ào.

“Tộc trưởng phu nhân gần đây thật ôn nhu săn sóc a.”

Nếu là trước kia Gia Á nghe thấy nhất định sẽ bị tổn thương lòng tự trọng, nhưng hiện tại cũng thông suốt nhiều.

“Ta vẫn luôn như vậy mà.” Gia Á mỉm cười liếc mắt nhìn Á Sắt, ôn nhu săn sóc cũng có thể dùng để hình dung nam nhân, tỷ như Tắc Vạn, y cũng vậy không phải sao.

Gia Á cũng không phải người có trái tim sắt đá, trước kia hắn không làm gia vụ, không ôn nhu săn sóc là loại hành động chống cự một cách tiêu cực, hắn không muốn giống khảm đặc ở đây, cam chịu như vậy. Hắn thích Tắc Vạn, hắn có thể sảng khoái thừa nhận điều này, nếu không thích căn bản không thể lên giường với hắn. Nguyên nhân chính vì lúc trên giường hắn nằm ở dưới nên cuộc sống hàng ngày càng muốn cậy mạnh để đền bù lại tự trọng nam tử của mình, hắn đang là một nam tử đường đường chính chính đột nhiên lại biến thành lão bà của một nam tử khác, điều này cũng phải làm hắn shock chứ.

Tắc Vạn có lẽ đã sớm nhìn ra điểm này, nên vẫn luôn nhường nhịn hắn. Qua một thời gian dài như vậy, Gia Á cũng dần thông suốt, chỉ cần hắn làm những chuyện mình muốn, ai dám nói hắn không phải là nam nhân! Cuộc sống thật sự rất bình thản, cớ gì phải tự làm nó rối rắm lên cơ chứ.

Tắc Vạn mỉm cười đứng thẳng thân mình, tùy ý Gia Á lấy số đo cơ thể. Ngẫm lại Gia Á có thể vì mình mà mở lòng như vậy, Tắc Vạn cảm thấy mình có được chiến thắng toàn diện.

Trận đấu dũng sĩ quả thực rất thú vị, tuy Gia Á không thể tham gia nhưng ngồi một bên xem cũng đã ghiền. Những thú nhân tham gia giác đấu đều toát ra khí thế như lúc Tắc Vạn đối mặt với bố đạt thú, chia ra thành các trận đấu sức mạnh, tốc độ, kỹ thuật đánh nhau, năng lực đặc biệt, cuối cùng là so đấu toàn năng, tổng cộng là 5 hạng mục thi đấu.

Cuối cùng, về tốc độ bộ lạc Ba Tắc Tư thắng, về sức mạnh và kỹ thuật đánh nhau là bộ lạc Phỉ Tư Thắc thắng, chiến thắng hạng mục năng lượng đặc thù thuộc về ám và độc của bộ lạc Phong Thần, cuối cùng thi đấu toàn năng cũng là bộ lạc Phong Thần thắng. Gia Á lần đầu tiên nhìn thấy hai hệ năng lượng ám độc, thật sự chấn động, lực sát thương cực mạnh kết hợp với năng lực tà môn. Ám có thể làm cảm ứng sinh vật giao động, tựa như hắc động, phóng xuất năng lượng tạo thành lốc xoáy hút đi tất cả sinh vật. Độc lại càng khủng bố hơn, tựa như lúc bố đạt thú trảo hắn bị thương, không có cảm giác đau nhưng chỉ với một vết thương nho nhỏ trong vài giây đồng hồ có thể ăn mòn tận xương, giết người một cách vô hình. Gia Á không khỏi rùng mình nhớ lại, nếu không phải mình may mắn gặp Tắc Vạn có lẽ bị ăn mòn đến xương cũng không biết. Đương nhiên tất cả các trận đấu đều là hữu nghị, không hề xuất hiện thương vong.

Phong Thần bộ lạc nắm giữ trong tay loại năng lực đáng sợ này, kỳ thực hoàn toàn có thể xưng bá ở Thụy Bá đại lục. Nhưng họ cũng bị loại năng lực này ảnh hưởng, người trong bộ lạc Phong Thần tính cách rất trầm ổn, bình thường im lặng ít nói, nhìn qua hệt như thần tiên tu hành đắc đạo.

Gia Á cảm thấy rất tốt khi những người này hoàn toàn không có dã tâm, Tắc Vạn giải thích sở dĩ họ bị như vậy bởi vì bị ám độc xâm nhập cơ thể, đa la thú nhân toàn bộ đều là thú nhân lãnh huyết. Khi có kẻ nào xâm nhập lãnh địa của mình sẽ liều chết bảo hộ, nhưng ngược lại một chút hứng thú xâm phạm lãnh địa người khác cũng không có. Những thú nhân của bộ lạc Phong Thần có đôi cánh rất dài, đồng dạng với Tắc Vạn, nên sinh sống ở những vùng núi cao hiểm trở, sinh vật bình thường không thể leo tới. Dưới chân núi là bình nguyên, những lòng chảo nằm sâu bên trong, đất đai dồi dào, con mồi phong phú, bộ lạc Phong Thần nhất định sẽ không rời khỏi những vùng núi đó.

Tắc Vạn đem chuyện RWAR giải thích với hai tộc trưởng kia, Bàng Đốn và tộc trưởng Roland không hiểu cho lắm, nhưng sự tình có liên quan tới vấn đề tỷ lệ khảm đặc giảm xuống nên song phương đều rất coi trọng việc này. Cuối cùng cũng triệu tập được số lỗ đạt có năng lượng thuộc tính bất đồng, thử xem có thể làm RWAR đình chỉ hay không.

“Ta là hai hệ lôi điện, Roland là ám độc.” Bàng Đốn nói.

“Tắc Vạn là hỏa, về phong mộc thủy thổ cũng không phải vấn đề, chính là kim……” Roland đau đầu, trừ phi cần thiết anh quả thực không muốn nghĩ tới bộ lạc Tát Đức.

Gia Á biết Roland suy nghĩ gì, bởi vì trước kia hắn cũng có cảm giác vô lực khi nghĩ tới việc tìm kiếm bộ lạc này.

“Nếu là kim, ta có thể đảm nhiệm.” Gia Á nói, từ lần làm xong thực nghiệm, Gia Á cũng không có cảm giác gì khác thường nên trong lòng ôm ấp hi vọng.

Sophie nghe vậy đứng một bên nhíu mày, xét nghiệm máu vẫn chưa có kết quả, không biết năng lượng này có tạo thành thương tổn cho hắn hay không, hắn cứ trực tiếp hút nó vào như vậy, đến lúc gặp chuyện không may thì biết làm sao bây giờ? chính Sophie cũng biết, một khi Gia Á đã quyết định thì dù có kết quả gì cũng không thể cản hắn được, cậu cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.

“Lai lịch ngươi và Sophie rất kỳ quái.” Roland là một người lạnh lùng, tính cảnh giác rất cao, anh nhìn Gia Á, một khảm đặc tự xưng có năng lực kim, lại có tóc đen, mắt đen kì quái, chẳng lẽ hắn tới từ bộ lạc Tát Đức? Còn có Sophie, ám năng lực hoàn toàn không cảm nhận được sinh vật sống, chẳng lẽ cậu ta là người chết! Cho dù là người chết, trên người cũng đâu thể nào có mùi kim loại như vậy.

“Ngươi không cần lo lắng.” Gia Á nói với Roland.”Có lẽ lai lịch ta kì quái, nhưng ta không có âm mưu gì cả.”

“Roland, Gia Á là bầu bạn của ta, ta hiểu hắn.” Tắc Vạn biết người của bộ lạc Phong Thần rất đa nghi, đây cũng bởi vì bọn họ không thường xuyên tiếp xúc với ngoại nhân.

Sophie cũng không tốt tính như Gia Á, cậu ghét nhất là bị người không hiểu chuyện nghi ngờ lung tung.

“Việc quan trọng hiện tại là giải quyết phòng xạ ảnh hưởng tới khảm đặc.” Sophie lạnh lùng không hề để tâm tới Roland.

“Gia Á sẽ không nói những điều này, nhưng ngươi nên tin tưởng ta, nếu ta thật sự có tâm muốn hại người, các ngươi đã sớm không thể đứng ở đây.” Sophie cười nhạo một tiếng, hừ, cậu với Gia Á liều chết liều sống giúp bọn họ, nhất là Gia Á, phải mạo hiểm sinh mạng để hấp thụ năng lượng này! Kết quả còn rước lấy hoài nghi, có lầm hay không a! Nếu muốn thu phục đám ngu ngốc này, một viên đạn hạt nhân cũng có thể bắn bọn họ đi thật xa, ngay cả chút phóng xạ cũng không chịu được còn nói tới năng lực gì.

Sophie dáng người nho nhỏ nhưng khẩu khí nói chuyện lại lớn như vậy, người khác có lẽ không tin nhưng Bàng Đốn vô cùng tin tưởng, Sophie chính là ác ma tái thế! Trên người lúc nào cũng mang theo các loại vũ khí kỳ quái có lực sát thương rất lớn, còn có năng lực điện, chọc giận ác ma sẽ không có cuộc sống tốt a.

“Roland, ta thấy Sophie nói đúng đấy.” Bàng Đốn nhanh nhẹn thêm vào, kỳ thật là đang cố lấy lòng, cố ý nói với Sophie, ngươi xem ta tin tưởng ngươi ghê chưa, ngươi đừng có giận cá mà chém ta.

“Ta thấy chúng ta cứ giải quyết vấn đề phóng xạ trước đi.”

Hai so với một, Roland cũng không còn lý do phản đối, chỉ phải gật gật đầu.

Sophie lấy ra tảng RWAR tìm thấy hai hôm trước, vật thể bóng loáng trong suốt lập tức hấp dẫn mọi người.

“Đây chính là RWAR tảng nguyên, còn có rất nhiều, đây là một trong số chúng.”

Triệu tập 9 lỗ đạt của các hệ năng lượng, mọi người cùng vây quanh thành một vòng tròn, Sophie đem dụng cụ hỗ trợ điện lưu đeo lên người Gia Á, chuẩn bị hết thảy.

Quá trình rất thuận lợi, chín loại năng lượng đồng thời khống chế tảng nguyên nhẹ nhàng bay lên, sau đó bắt đầu hút đi. Chỉ có Sophie đứng bên ngoài toát mồ hơi lạnh, tinh thạch tảng nguyên dự trữ năng lượng so với các mảnh tinh thạch nhiều hơn rất nhiều, Gia Á đã bắt đầu xuất hiện phản ứng bài xích, so với lần trước còn mãnh liệt hơn.

Đột nhiên tảng nguyên mất đi năng lượng chống đỡ rơi xuống mặt đất, cùng lúc đó Gia Á cũng mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.

“Gia Á!” Tắc Vạn ôm lấy Gia Á hoàn toàn vô lực, có chuyện gì a.

Sophie thở dài, kiểm tra một chút, có thể kiểm soát được nhưng cũng rất nghiêm trọng.

“Không có gì, ôm hắn trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Sophie cố gắng cưỡng chế lo lắng trong lòng, bình tĩnh nói.

Sophie lấy dụng cụ dò xét RWAR ra, tiếp cận tảng đá đã không còn tỏa sáng nữa, quả nhiên một chút phản ứng cũng không có, này chứng minh bọn họ đã thành công.

“Loại phương pháp này thành công, tảng nguyên này đã mất đi tác dụng.” Sophie thu lại tảng đá, tuy không còn phát ra phóng xạ nhưng phần hạch bên trong so với đầu đạn hạt nhân còn mạnh hơn, thứ nguy hiểm này phải thu về.

Nhìn thấy Tắc Vạn vô cùng khẩn trương ôm Gia Á đi, Sophie thực bứt rứt, cậu rất muốn đem mọi chuyện nói ra, không phải muốn những người này đồng tình hay áy náy, chính là Gia Á trả giá nhiều như vậy, những người này một chút cũng không biết, thật không công bằng!

“Ngươi không sao chứ?” Bàng Đốn đột nhiên sáp mặt lại gần, mặt Sophie nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Không biết vì sao, anh lại không muốn Sophie lộ ra biểu tình như vậy, tiểu ác ma này không phải lúc nào cũng kiêu ngạo tự tin sao.

“Hừ!” Sophie trừng mắt liếc Bàng Đốn, ngu ngốc quả nhiên chính là ngu ngốc! Cái gì cũng không biết!

“Ngu xuẩn! Một đám ngu xuẩn!” Sophie phất tay áo bỏ đi, nhân tiện không chút thương tiếc mắng Bàng Đốn.

“Cái gì a!” Bàng Đốn không thể hiểu nỗi, quơ tay đánh vào không khí, anh lại làm gì sai a? Anh bắt đầu hối hận việc mình xen vào chuyện của người khác, tâm tình Sophie không tốt có quan hệ gì tới anh kia chứ! Mặt dầy tiến tới hỏi thăm, kết quả còn bị ăn chửi thật bi thảm!

Hừ! Từ nay về sau anh không thèm quan tâm tới cái người kêu Sophie kia nữa! Sao cứ phải để ý tới cậu ta chứ! Anh là thủ lĩnh bộ tộc Ba Tái Tư, muốn cái dạng khảm đặc nào mà không có, việc gì cứ phải đảo quanh người tiểu ác ma Sophie! Sophie cũng không tốt gì!

Hoàn toàn không ý thức được suy nghĩ của mình có bao nhiêu bất thường, Bàng Đốn cũng thở phì phì tiêu sái bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.