Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 19: Trong phòng



Lạc Tang ném hai con mồi đã chết vào một góc trong nhà bếp, y liền tiến vào phòng ngủ để nhìn Mục Mộc, phát hiện hắn giống như con mèo cuộn tròn cơ thể lại, hai tay ôm bụng nằm ở trên giường, khuôn mặt vùi vào trong đệm chăn.

Đang ngủ sao? Lạc Tang nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi nấu cơm đồng thời cố gắng không phát ra tiếng động nào.

Lột da thú ra rồi đặt cả con mồi đang máu chảy dầm dề trên giá nướng, nhóm lửa bắt đầu nướng, bỏ trái cây đã hái được vào trong rổ, đi ra sân múc nước để rửa sạch.

Lạc Tang động tác lanh lẹ làm xong mọi việc, y liền đi vào trong nhà nhìn Mục Mộc, cho dù Mục Mộc đang ngủ thì Lạc Tang cũng có thể im lặng ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm hắn trong mấy tiếng, nhìn hắn xoay người, quay đầu, vô ý thức nhẹ nhàng chép miệng, giống như đang xem một bộ phim xuất sắc nhất vậy.

Lạc Tang nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, chờ tới gần bên giường mới phát hiện Mục Mộc đã tỉnh rồi, đang trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên trán phủ một tầng mồ hôi.

” Làm sao mà chảy nhiều mồ hôi như vậy? “. Lạc Tang ngồi xuống ở bên cạnh giường, hơi có chút lo lắng nên đưa tay chạm vào trán của hắn, nghĩ hắn đang bị sốt.

” Thấy ác mộng “. Mục Mộc khẽ đẩy tay của Lạc Tang ra, kỳ thực hắn vẫn luôn không ngủ, chỉ là một trận đau bụng do bản thân đã dùng cây củi đánh vào cho nên không chịu đựng nổi, mới buộc phải nằm ở trên giường.

” Mơ thấy cái gì? “. Lạc Tang thuận miệng hỏi.

Con ngươi của Mục Mộc liếc qua, ” Anh “.

Lạc Tang rũ đôi mắt xuống, Mục Mộc thì lại nhếch lên khóe miệng.

Lạc Tang không vui, hắn liền vui vẻ.

Bụng vẫn là đang đau, Mục Mộc liền miễn cưỡng nằm ở trên giường không nghĩ tới nó nữa, bởi vì sợ bị Lạc Tang nhìn thấy được điểm khác thường, cho nên hắn không dám sờ vào bụng, liền xoay mình dùng chăn quấn lấy bản thân, tiếp tục co ro, đỡ đau hơn một ít.

Còn Lạc Tang bị Mục Mộc lặp đi lặp lại nhiều lần đả kích như vậy thì rất nhanh liền ổn định lại cảm xúc của mình, ngoại trừ tiếp tục đối xử tốt với Mục Mộc thì y không biết nên làm thế nào.

Hai người, một người thì nằm còn một người thì ngồi, Lạc Tang cầm lấy tay của Mục Mộc để chơi, tay của Mục Mộc trắng nõn tinh tế, bởi vì nguyên nhân kéo viôlông quanh năm cho nên trên mấy đầu ngón tay ấn dây đàn kia có một tầng kén, Lạc Tang nhận thấy nếu như không có mấy cái kén này thì tay của Mục Mộc liền hoàn mỹ, luôn nghĩ muốn dùng ma giáp thạch mài đi những cái kén này, nhưng vẫn luôn bị Mục Mộc từ chối.

Kén mọc lâu dài nên khá dày, như vậy khi ấn dây đàn lâu sẽ không bị đau, Mục Mộc vẫn muốn quay lại trái đất để tiếp tục kéo đàn đây, ngoại trừ cái này thì hắn không còn sở trường nào khác.

Lạc Tang nhìn thấy móng tay của Mục Mộc hơi dài ra, liền hỏi hắn: ” Anh giúp em cắt móng tay nhé? “.

Mục Mộc đang bao bọc trong chăn và cuộn tròn thân thể, nghiêm mặt chịu đựng bụng đang đau âm ỉ, không thèm để ý đến Lạc Tang.

Lạc Tang tưởng hắn ngầm cho phép, từ bên trong tủ y lấy ma giáp thạch ra, ma giáp thạch này rất thô ráp, là dành riêng cho thú nhân, móng tay của giống cái so với thú nhân thì mềm hơn rất nhiều, dùng ma giáp thạch là tương đối trơn nhẵn.

Trước tiên cứ dùng cái này đi. Bàn tay dày rộng của Lạc Tang cẩn thận nắm đầu ngón tay dài nhỏ của Mục Mộc, nhẹ nhàng mài lên móng tay của hắn.

Động tác vô cùng nhẹ nhàng mài xong mười cái móng tay, Lạc Tang dịch xuống cuối giường móc hai cái chân của Mục Mộc từ trong chăn ra, liền cẩn thận mài lên móng chân của hắn.

” A! ” Nhỏ bé đau đớn truyền đến, ngón chân của Mục Mộc liền co lại.

” Xin lỗi! “. Không cẩn thận dùng ma giáp thạch thô ráp mài vào đầu ngón chân của Mục Mộc, Lạc Tang vội vàng xin lỗi, y giương mắt lên nhìn Mục Mộc, phát hiện sắc mặt của hắn rất kém.

Sắc mặt của Mục Mộc kém cũng không phải bởi vì đầu ngón chân bị ma giáp thạch mài đau, mà là bởi vì cơn đau âm ỉ ở bụng, hắn cuối cùng đã hiểu được vì sao thời điểm người phụ nữ tới kỳ kinh nguyệt thì tâm trạng luôn xấu rồi.

Nếu như để cho hắn mỗi tháng đều đau bụng không thoải mái trong một tuần lễ, hắn chắc chắn sẽ cầm dao đi chém người.

Lạc Tang cũng không biết nguyên nhân thực sự cho việc sắc mặt của Mục Mộc rất kém, y cho là y đã làm Mục Mộc đau đớn, nhìn đầu ngón chân của Mục Mộc bị ma giáp thạch mài đỏ một mảnh nhỏ, Lạc Tang không chút do dự há miệng ngậm vào, định dùng phương thức liếm để giúp cho Mục Mộc giảm bớt đau đớn.

Mục Mộc bị động tác bất ngờ của Lạc Tang dọa sợ, dùng chăn bao bọc bản thân lại làm thành một cái kén, hắn ngẩng đầu nhìn xuống cuối giường, chỉ thấy Lạc Tang đang ngậm lấy ngón chân của hắn dùng đầu lưỡi chốc chốc khẽ liếm, tròng mắt màu vàng sậm hơi bất ổn cũng nhìn hắn.

Con chó này thật sự quá biến thái. Mục Mộc mệt mỏi nằm xuống giường, không thèm quan tâm, Lạc Tang thích liếm chân của hắn thì cứ liếm thôi, dù sao thì toàn bộ thân thể này đã bị y chơi cả, cũng không thiếu mười cái ngón chân này.

Mục Mộc không mắng Lạc Tang, ngược lại làm cho Lạc Tang nhận thấy được là không bình thường, Mục Mộc tựa hồ không có tinh thần gì, là cơ thể không thoải mái sao? Hay là bởi vì… Tâm lý không thoải mái?.

Lạc Tang do dự một hồi lại lựa chọn không dò hỏi, y nhả ngón chân của Mục Mộc ra, tiếp tục mài móng chân cho hắn, chỉ là động tác càng thêm tỉ mỉ và cẩn thận hơn.

Tốn không ít thời gian mới mài xong móng chân của Mục Mộc, Lạc Tang đi nhà bếp nhìn một chút, đem xoay thịt lại tiếp tục nướng, sau đó đi trở về phòng kêu Mục Mộc: ” Ăn cơm “.

Mục Mộc đã đói bụng từ lâu, hắn lười biếng bước xuống giường, cùng Lạc Tang đi vào nhà bếp.

Nhường cái ghế tựa duy nhất cho Mục Mộc ngồi, Lạc Tang nhét cái chén gỗ lớn chứa đầy trái cây tươi vào trong lồng ngực của Mục Mộc sau đó lấy đồ gia vị ra đều đều rải lên trên thịt đang nướng, chậm rãi chuyển động giá nướng.

Mục Mộc liền ôm chén gỗ lớn vừa gặm trái cây vừa nhàm chán nhìn Lạc Tang nướng thịt, mặt ngoài của thịt đã hiện lên ánh vàng óng ánh, hương vị bốn phía, ở phương diện nướng thịt thì Lạc Tang đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp.

” Khi anh đi ra ngoài thì có hai người tới tìm anh “. Mục Mộc từ tốn nói: ” Hẳn là người thân của anh, một thú nhân và một giống cái, thú nhân nọ biến thành báo đen lớn rất giống với anh “.

Lạc Tang nghe Mục Mộc nói như thế liền biết được hắn đang nói ai: ” Là Hạ Nhĩ và Hi Nhĩ, chúng ta không phải là người thân, mà đều là cùng bộ tộc Báo đen, cho nên hình thú thoạt nhìn gần giống nhau “.

Hai anh em Hi Nhĩ và Hạ Nhĩ chắc là đến tìm Lạc Tang, em trai thì theo đuổi y, anh trai thì tới tìm y để đánh nhau, mà loại quan hệ ” Tam giác ” có chút quái dị này của ba người bọn hắn là bắt đầu từ ba năm trước tại trận thi đấu đánh nhau kịch liệt ở phía Đông đại lục.

Ba năm trước, khi Lạc Tang hai mươi tuổi, tham gia trận thi đấu đánh nhau kịch liệt ở phía Đông đại lục nằm ở vị trí thứ nhất trong tổ thanh niên, mà người ở vị trí thứ hai chính là Hạ Nhĩ, như vậy thì trước cuộc tranh tài đã có một số tên đều bị tộc Báo làm lũng đoạn, phía Đông đại lục có thể nói là do tộc Báo thống trị.

Bởi vì nguyên nhân Lạc Tang là thú nhân biến dị cho nên chỉ dùng bảy phần mười sức mạnh liền chiến thắng Hạ Nhĩ, điều này làm cho Hạ Nhĩ vô cùng không cam lòng, cảm thấy bản thân bị Lạc Tang xem thường.

Hạ Nhĩ thực sự là oan uổng y, Lạc Tang chỉ dùng toàn lực khi đánh cùng Lạc Lâm, tại thời điểm trưởng thành mười lăm tuổi ấy, hai cha con đã đánh hoà nhau, Lạc Tang thắng ở thể chất quá mạnh, Lạc Lâm thắng ở kinh nghiệm thực chiến phong phú, cho nên khi đối phó với người ngang hàng thì Lạc Tang chắc chắn sẽ không dùng hết toàn lực, y sợ không cẩn thận sẽ đánh chết đối phương.

Mặc kệ như thế nào, Hạ Nhĩ vẫn xem Lạc Tang là đệ nhất đối thủ của mình.

Về phần em trai Hi Nhĩ thì lại bởi vì Lạc Tang mạnh mẽ mà chung tình với y, Lạc Tang không có cảm giác gì với cậu ta, cho dù Hi Nhĩ có một khuôn mặt tuấn tú không thua gì so với Mục Mộc.

Cảm thấy điều này thật sự rất đáng sợ, sắc đẹp của hai người ngang nhau nhưng một người thì theo đuổi y trong ba năm nhưng y cũng không hề thích, một người thì chỉ liếc mắt nhìn liền ngốc nghếch chìm đắm vào.

” Bọn họ có nói gì với em không? “. Lạc Tang hỏi Mục Mộc, không muốn cho hắn biết chuyện Hi Nhĩ thích y.

” Không có “. Mục Mộc liền cầm lấy một quả lên ăn, hắn đối hai con quái vật đó đều không có hứng thú.

Bụng của Mục Mộc lại âm ỉ đau, ngay cả ăn cơm cũng không có sức, chỉ ăn hai quả trái cây và một miếng thịt nhỏ liền không ăn được nữa, Lạc Tang thấy thế lo lắng vô cùng, bất chấp nguy cơ bị Mục Mộc châm chọc khiêu khích mà hỏi hắn bị làm sao, Mục Mộc lạnh lùng liếc nhìn Lạc Tang một cái, không hề trả lời y liền tiến vào phòng ngủ.

Lạc Tang nhanh chóng giải quyết xong tất cả thịt nướng, nhanh chóng trở về phòng nhìn xem Mục Mộc, liền thấy hắn mệt mỏi, bao bọc chăn nằm ở trên giường.

Quả nhiên là thân thể không thoải mái?.

” Anh đi mời y sư đến “. Lạc Tang không chần chờ, hắn dặn Mục Mộc: ” Em ở nhà ngoan, anh rất nhanh sẽ trở về “.

” Không cần “. Mục Mộc sao dám để y sư kiểm tra thân thể chứ, nếu như bị Lạc Tang biết được hắn nỗ lực diệt túi thai ở trong bụng thì hậu quả khó mà lường được, hắn nhanh chóng giải thích: ” Tôi không sao, chỉ hơi mệt một chút mà thôi “.

Lạc Tang vẫn muốn đi thỉnh y sư đến, giọng điệu của Mục Mộc không kiên nhẫn nói: ” Tôi không yếu ớt đến như vậy, ngủ một giấc là tốt thôi “.

” Vậy thì em ngủ đi, anh đi thu dọn nhà bếp xong liền vào với em “. Lạc Tang thỏa hiệp, y đi tới bên giường cúi người hôn Mục Mộc một cái, liền ngửi một chút ở dưới cổ của hắn, lúc này mới rón rén đi ra ngoài.

Mặt trời mới vừa xuống núi, Mục Mộc nơi nào buồn ngủ, hắn ôm cái bụng không thoải mái mà lăn lộn ở trên giường mấy lần, đột nhiên lại muốn.

Tính ra thì Lạc Tang không chạm vào hắn đã được một tuần lễ, đương nhiên Mục Mộc là chắc chắn sẽ không muốn làm với Lạc Tang, chỉ là tần suất cứ cách ba ngày liền phải lăn kịch liệt cùng Lạc Tang tại khoảng thời gian hắn bị Lạc Tang ” Giam ” ở trong sơn động kia đã tạo thành thói quen cho hắn với tần suất lăn giường như vậy.

Chẳng qua thì phải nói đến, thanh niên hai mươi tuổi cứ khoảng ba ngày mà phát tiết một lần cũng là rất bình thường, ngược lại là hơn nửa tháng bản thân mới làm một lần thì Mục Mộc có vẻ là thanh tâm quả dục.

Mục Mộc không phóng túng cũng không phải không có dục vọng, tất cả đều tùy tâm, cho nên tại bên dưới ổ chăn hắn bắt được ” Tiểu huynh đệ ” của mình, ở trong đầu tưởng tượng đến nữ thần hoàn mỹ không tồn tại, nhắm mắt lại tuốt lên.

Tóc dài màu đen xinh đẹp, đường cong cơ thể mềm mại, đôi chân thon thả lại gợi cảm, hình dáng bộ ngực thì tuyệt vời và mềm nhũn…

Mục Mộc tưởng tượng bản thân đang đè ở cái trên người phụ nữ hoàn mỹ kia mà tận tình chạy băng băng, làm người phụ nữ đó phải thở gấp liên tục, động tác ở trên tay của hắn cũng càng lúc càng nhanh.

” Mục Mộc! A! Ông xã! “. Chân tay của người phụ nữ kia quấn lấy Mục Mộc thật chặt, tựa hồ muốn đem hắn thuận tiến vào trong thân thể uyển chuyển của mình, Mục Mộc không nhịn được phát ra tiếng kêu rên sảng khoái.

” Ừm! “. Mục Mộc nhắm mắt lại không kiềm hãm lại được liền hừ lên tiếng, mắt thấy liền muốn đến đỉnh thì một cơ thể rắn chắc, tràn đầy sức mạnh nam tính đột nhiên dán vào lưng của Mục Mộc, cả người Mục Mộc run run một cái, trong nháy mắt từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.