Văn Sâm Đặc Tư bụm mặt ngồi ở trên người của Mục Mộc mà khóc, ông không khỏi nhớ đến giai đoạn mang thai của mình lúc trước, lúc bắt đầu là hạnh phúc nhưng sau đó liền lâm vào trong địa ngục tối tăm, vượt qua thời gian mang thai đến hai tháng nên mọi người đều tin tưởng ông mang một cái thai chết lưu, cuối cùng liền ngay cả Lạc Lâm cũng muốn ông cho hài tử chảy ra ngoài.
Văn Sâm Đặc Tư chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, dường như người của toàn thế giới đều đứng ở phía bên dòng sông đối diện, chỉ có một mình ông đứng ở phía bên này, một thân một mình.
Đại khái là bởi vì thời điểm mang thai Lạc Tang quá mức đau khổ, hoặc là bởi vì kiếp này của ông chỉ có một đứa con nên Lạc Tang đối với Văn Sâm Đặc Tư mà nói là rất quý giá, thậm chí có không ít người còn trêu ghẹo ông, nói không biết còn tưởng rằng Lạc Tang là thứ hai bạn lữ của ông đấy.
” Con không được chán ghét con trai của chú… “. Văn Sâm Đặc Tư thút thít cầu xin Mục Mộc: ” Chú biết y có lỗi với con, nhưng con hãy cho y thêm một cơ hội có được không? Ít nhất đừng nói tuyệt đối như vậy “.
Mục Mộc mím môi lại, đối diện với một người cha thương con sâu sắc như vậy, hắn vẫn nhẫn tâm nói: ” Không thể chính là không thể “.
Văn Sâm Đặc Tư còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Lạc Tang đã ngăn ông lại, y nhắm mắt lại rồi kéo quần áo của Văn Sâm Đặc Tư lên, sau đó bình tĩnh mở mắt ra, kéo Văn Sâm Đặc Tư đang ngồi ở trên người Mục Mộc lên.
” Cha, người vào nhà đi “. Lạc Tang huých nhẹ Văn Sâm Đặc Tư vẫn còn đang khóc nhưng Văn Sâm Đặc Tư lại không muốn vào, giọng điệu của Lạc Tang liền nghiêm khắc thêm mấy phần: ” Nghe lời “.
Lúc này, Văn Sâm Đặc Tư vừa uất ức dùng ống tay áo lau nước mắt vừa rủ đầu xuống mà đi vào trong nhà.
Lạc Tang nhìn về phía Mục Mộc, Mục Mộc đã bò dậy từ dưới đất mà còn đang nhặt những quả đen đã rơi rải rác trên mặt đất lên, gương mặt không có biểu hiện gì.
Lạc Tang ngồi xổm xuống nhặt giúp hắn, trong miệng thản nhiên nói: ” Sau này muốn mắng muốn đánh thì cứ tìm anh, đừng làm tổn thương cha anh, tuy rằng tuổi của ông cũng không nhỏ nhưng lại đơn thuần hơn anh và em rất nhiều “.
” Tôi thương tổn ông ấy sao? “. Mục Mộc nở nụ cười, hắn liền ném những quả đen ở trên tay vào mặt của Lạc Tang: ” Vậy còn vết thương ông ấy gây ra cho tôi! “.
” Anh chuộc tội thay cho ông ấy có được không? “. Lạc Tang vuốt mặt một cái, nước của quả đen dính trên mặt của y.
” Ý của anh nói là tôi có thể đánh anh bất cứ lúc nào sao? “. Mục Mộc cười mỉa.
Lạc Tang gật đầu, một giây sau khuôn mặt dữ tợn của Mục Mộc liền nhào lên trên người y, hai tay nắm thành quả đấm đánh vào mặt của Lạc Tang, Lạc Tang không trốn tránh, đôi mắt sâu thẳm không hề chớp mắt mà nhìn Mục Mộc, gương mặt bị trúng ba cú đấm liên tiếp của Mục Mộc, nhưng dấu vết lắc lư cũng đều không có.
Thể chất của Lạc Tang thật sự là quá cường đại mà Mục Mộc lại thuộc loại hình nam sinh nhỏ nhắn, quả đấm của hắn rơi trên mặt của Lạc Tang đã định trước không có cách nào gây ra thương tổn trầm trọng cho y.
Mục Mộc đánh xong ba cú đấm thì tay liền bị đau, nhìn lại Lạc Tang, màu da lúa mì đều chưa từng xuất hiện một vết hồng nào, Mục Mộc kêu một tiếng, sầm mặt lại ngồi dậy rời khỏi người Lạc Tang.
Đánh Lạc Tang nhưng một chút cảm giác thành công cũng không có.
Lạc Tang ngồi dậy từ mặt đất, ” Hết giận rồi? “.
Hết giận? Tôi là người dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy sao? Ánh mắt bất thiện của Mục Mộc nheo lại, một cái quay người nâng chân, hung hăng đạp vào hạ thân của Lạc Tang, hận không thể một cước giẫm vỡ luôn trứng của y, nhưng mà cơ thể của Lạc Tang chỉ hơi cứng một chút tiếp đó hai mắt nhìn xuống chân của Mục Mộc đang đạp vào bộ phận trọng yếu của y, lại nhìn lên mặt của Mục Mộc một chút, dĩ nhiên…
Cứng rồi.
Gương mặt của Mục Mộc đang đỏ liền chuyển sang trắng, vừa trắng vừa đen.
” Biến thái “. Mục Mộc mắng một câu, vội vàng thu chân lại, càng ngày càng cảm thấy rõ hắn không thể trực tiếp sử dụng cơ thể để ngăn chặn Lạc Tang, sự thực chứng minh thương tổn cuối cùng cũng bị ngược đến trên người của hắn mà thôi.
Bưng chén gỗ nhanh chân vào nhà, Mục Mộc cảm thấy hắn cần phải làm một con dao.
…
Hạ Nhĩ mang theo Hi Nhĩ đã trở lại bộ lạc, nhà của bọn họ ở tại khu Tây của Đông bộ lạc, Hi Nhĩ vẫn sống chung với phụ thân và cha, để bảo đảm sự an toàn của giống cái, giống cái sẽ không bao giờ sống một mình, trước khi kết bạn lữ thì sống cùng với người nhà, sau khi đã kết bạn lữ thì sống chung với bạn lữ.
Hạ Nhĩ là một người có ý thức chính nghĩa và trách nhiệm cao, từ lâu anh ấy đã quyết định tiếp nhận vị trí tù trưởng khu Tây thay cha của anh ấy, cho nên chỉ cần có người của khu Tây cần giúp đỡ, anh ấy luôn là người đầu tiên giúp đỡ.
Trên lý thuyết, khu Đông không thuộc phạm vi quản lý của anh ấy, nhưng nếu có người của khu Đông cần sự giúp đỡ, đặc biệt là giống cái, anh ấy cũng sẽ không chút do dự mà đứng ra.
Hiện tại, Hạ Nhĩ phát hiện có một giống cái nhỏ yếu cần anh ấy, đó chính là Mục Mộc, bạn lữ thần bí được Lạc Tang mang về từ bên ngoài, không rõ thân thế.
Hạ Nhĩ hoài nghi Mục Mộc là bị Lạc Tang lừa gạt, tính khả thi chỉ có 10%, nhưng chỉ cần có 1% tính khả thi thì anh ấy cũng sẽ đi chứng thực, cho nên sau khi anh ấy đưa Hi Nhĩ về nhà an toàn, anh ấy liền lập tức đi qua cầu đến khu Đông để điều tra, trải qua dò hỏi thì biết được có không ít người nhìn thấy thời điểm Mục Mộc mới vừa được Lạc Tang mang về bộ lạc đã từng có thần sắc hốt hoảng đi từ trong nhà Lạc Lâm ra nhưng rất nhanh liền bị Lạc Tang bịt miệng kéo trong nhà.
Đáng nghi! Rất đáng nghi! Khả năng Mục Mộc là bị Lạc Tang lừa gạt tăng lên đến 30%.
Thu được tin tức quan trọng, lúc này Hạ Nhĩ lại chạy tới gần nhà của Lạc Tang để tiếp tục điều tra, rất đúng lúc nhìn thấy Mục Mộc nhảy lên người của Lạc Tang và đấm y ba cú, sau liền nâng chân đá vào hạ thân của y! Biểu tình dữ tợn như muốn giết Lạc Tang vậy!.
Đáng nghi! Rất đáng nghi! Khả năng Mục Mộc là bị Lạc Tang lừa gạt tăng lên đến 50%!.
Trong trường hợp không có trăm phần trăm chắc chắn, Hạ Nhĩ sẽ không dễ dàng rút dây động rừng, miễn cho làm kinh động đến kẻ tình nghi là Lạc Tang này, mắt thấy sắc trời sắp tối sầm, Hạ Nhĩ cũng không muốn quay về, anh ấy muốn tìm ra sự thật càng sớm càng tốt, giúp giống cái đáng thương kia nhanh chóng thoát ly khổ hải.
Hạ Nhĩ lặng lẽ đi xung quanh vùng phụ cận, sau đó tầm mắt nhìn đến ngôi nhà gỗ màu trắng tinh xảo kia, ngôi nhà gỗ đó có một cái cửa sổ có thể nhìn thấy nhà của Lạc Tang, hơn nữa tựa hồ góc độ cũng không tệ lắm.
Hạ Nhĩ suy nghĩ một chút, anh ấy đẩy hàng rào màu trắng bị hoa loa kèn quấn vòng quanh ra, đi qua trăm hoa đua nở đẹp đẽ được trồng ở trong sân, mặc dù không phải lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy ngôi nhà này nhưng mỗi một lần nhìn thấy thì đều sẽ thán phục, không thể tin được đây là ngôi nhà do một tay thú nhân tạo ra, thật sự là quá… Thật là ẻo lả.
Giơ tay gõ vào cửa gỗ, Hạ Nhĩ vừa chờ đợi vừa cảnh giác mà đánh giá bốn phía, liền sợ bị người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến quá trình điều tra của mình.
Trong nhà truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ và rất chậm, Hạ Nhĩ vểnh lỗ tai nhạy bén lên để lắng nghe, rõ ràng là thú nhân này đang lặng lẽ đến gần cửa gỗ.
Trên cửa gỗ có một cái lổ nhỏ, Hạ Nhĩ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của người này, anh ấy hơi ngồi xổm xuống nhìn vào trong lỗ nhỏ, liền thấy được một con mắt màu xanh băng.
Dường như người này cũng không nghĩ rằng Hạ Nhĩ cũng sẽ nhìn thấy mình thông qua cái lỗ nhỏ này, anh ta hoảng hốt, hít vào một ngụm khí lạnh và lùi lại mấy bước.
Biết mình đã hù dọa anh ta, Hạ Nhĩ liền đứng thẳng người lịch sự nói với người ở bên trong rằng: ” Xin chào, tôi là Hạ Nhĩ, con trai của tù trưởng khu Tây Hạ Lạc Khắc, tôi tìm anh có việc, có thể mở cửa được không? “.
Một lát sau, cửa gỗ từ từ mở ra một cái khe nhỏ, một thanh niên có màu da cực kỳ tái nhợt lộ ra một phần khuôn mặt, người thanh niên này có chiều cao hai mét, thân hình gầy gò, lưng hơi còng, mái tóc màu xám tro che khuất hơn nửa gương mặt của mình, khiến cho mọi người nhìn không rõ dung mạo của mình, chỉ có thể nhìn thấy màu da tím tái và đôi môi hơi lột da.
Thú nhân Phỉ Lợi Phổ, một thú nhân vừa thảm hại lại vừa đáng thương, thời điểm cha của anh ta mang thai anh ta được chín tháng thì do không cẩn thận mà té lộn mèo một cái khiến anh ta bị văng ra từ trong bụng, bởi vì số tháng ít hơn so với thú nhân bình thường là ba tháng cho nên anh ta bẩm sinh trưởng thành kém, mỗi một phương diện đều cực kỳ không bằng các thú nhân khác, chỉ miễn cưỡng mạnh hơn giống cái một chút mà thôi.
Cũng bởi vì vậy mà cha và phụ thân của anh ta rất chăm sóc anh ấy nhưng lại gây nên sự bất mãn của những anh em khác, luôn ngầm bắt nạt anh ta, do Phỉ Lợi Phổ nhát gan và tự ti nên cũng không dám phàn nàn nhưng càng ngày càng trầm mặc và ít nói hơn.
Thật vất vả chờ đến mười lăm tuổi trưởng thành, dựa theo quy củ Phỉ Lợi Phổ rời khỏi nhà để sinh sống một mình, anh ta biết khả năng săn bắn của bản thân không bằng các thú nhân khác, cho nên tức giận phấn đấu xây ngôi nhà nhỏ xinh đẹp và tinh xảo này, sau đó dắt một con heo con rất vất vả mới bắt được đi đến nhà của một vị giống cái bị câm điếc ở trong bộ lạc để cầu hôn, kết quả bị phụ thân của giống cái bị câm điếc đó dùng gậy đánh đuổi đi, Phỉ Lợi Phổ vô cùng xấu hổ, từ đó lại không còn nói một lời nào ở trước mặt người khác nữa, cả ngày co đầu rụt cổ ở trong nhà, cho tới bây giờ đã thành trạch nam (suốt ngày ở trong nhà, không thích giao tiếp với bên ngoài) lớn tuổi.
Trước kia, Hạ Nhĩ có nghe nói về Phỉ Lợi Phổ còn thấy được người thật thì vẫn là lần đầu tiên, bởi vì lo sợ Lạc Tang nhìn thấy mình, cho nên Hạ Nhĩ không xin phép mà tự đi vào trong nhà luôn.
Phỉ Lợi Phổ vội vã lùi vào bên tường để né tránh đụng chạm với Hạ Nhĩ.
Hạ Nhĩ đóng cửa lại, Phỉ Lợi Phổ đứng dựa vào tường, nửa gương mặt bị che khuất ở giữa những khe hở của tóc mơ hồ lộ ra hai mắt màu xanh băng, có màu sắc rất đẹp, như trong ngày đông hiện ra một khối băng màu xanh lam.
” Tôi muốn ở tạm nhà anh một đêm “. Hạ Nhĩ hỏi lịch sự nhưng giọng điệu lại là không cho từ chối.
Phỉ Lợi Phổ cắn ngón tay, không lên tiếng.
Hạ Nhĩ đợi một lúc cũng không nghe thấy anh ta trả lời, đây là anh ta ngầm đồng ý, Hạ Nhĩ gật đầu với Phỉ Lợi Phổ: ” Cảm ơn “.
Phỉ Lợi Phổ càng dùng sức cắn ngón tay của mình.
Hạ Nhĩ nhớ kỹ khung cửa sổ có thể quan sát nhà của Lạc Tang là gian phòng cuối ở lầu hai, vì vậy bước lên cầu thang hình dạng xoắn ốc để đi lên lầu, Phỉ Lợi Phổ khuẩn trương cắn ngón tay đi theo sau người anh ấy, một cánh tay khác duỗi ra muốn kéo Hạ Nhĩ nhưng đưa đến một nửa liền dừng ở giữa không trung, sau đó lặng lẽ rụt trở về.
Thời điểm Phỉ Lợi Phổ xây dựng ngôi nhà này thì bỏ ra rất nhiều tâm huyết, tầng hai tổng cộng có ba căn phòng, căn phòng ở giữa chỉ có một cửa sổ, hai căn phòng ở hai bên thì đều có hai cửa sổ, trong đó cửa sổ của phòng thứ ba nằm ở hướng bắc đối diện với nhà của Lạc Tang, cũng là căn phòng của Phỉ Lợi Phổ.
Hạ Nhĩ đẩy cửa phòng ra sau đó mới phát hiện đây là phòng ngủ của Phỉ Lợi Phổ, chỉ thấy một cái giường đôi lớn dựa vào góc tường, một cái tủ quần áo không lớn cũng đặt ở bên tường, trên sàn ở bên phải căn phòng đặt một cái bàn, mà bên cửa sổ thì dựng một cái giá vẽ.
Trên giá vẽ là một khung vẽ mỏng được làm bằng gỗ bạch, trên khung vẽ chỉ vẽ một vài nét bút than, mơ hồ có thể nhìn ra là thân hình của một nam nhân, là bóng lưng, tạm thời còn chưa thấy được là đang vẽ ai.
” Tôi có thể vào không? “. Hạ Nhĩ khách sáo dò hỏi Phỉ Lợi Phổ.
Phỉ Lợi Phổ vẫn cắn ngón tay mà không nói lời nào, Hạ Nhĩ thấy vậy liền đi vào, hắn đi thẳng đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, đúng là cái cửa sổ này có thể quan sát rất tốt nhà của Lạc Tang, Hạ Nhĩ còn ngạc nhiên khi phát hiện ra được cửa sổ ở phòng ngủ của Lạc Tang vừa vặn đối diện với nơi này, hắn có thể nhìn thấy rõ cái giường gỗ to siêu lớn màu đen của Lạc Tang.
Phỉ Lợi Phổ nhìn Hạ Nhĩ đang đứng ở bên cửa sổ, y rất bình tĩnh đến bên giường của mình, đá một phần bản vẽ đang lộ ra ở dưới gầm giường vào trong.
Dưới gầm giường, hàng trăm bản vẽ mỏng xếp ngay ngắn chồng lên nhau, mà mặt trên của bản vẽ bị Phỉ Lợi Phổ đá vào gầm giường, là hình ảnh của hai người đàn ông đang dây dưa ở trên giường.