Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 60: Hòa hảo



Mục Mộc nói xong nhanh chân đi vào trong nhà kho, Lạc Tang lại bất chấp mà đi theo ở phía sau hắn, Mục Mộc giận, quay đầu lại trừng y, mắng: ” Nghe không hiểu tiếng người sao? Còn quấn theo tôi để làm gì? “.

Lạc Tang đi lên trước ôm lấy Mục Mộc, nói xin lỗi với hắn: ” Xin lỗi, anh đã làm em tức giận nhưng anh thật sự không thích Hi Nhĩ, em phải tin anh “.

” Tin cái đầu của anh! “. Mục Mộc buồn bực đẩy y ra, Lạc Tang không hề bị suy suyển, mặc dù bây giờ thân thể của y vẫn còn suy yếu nhưng về sức lực thì Mục Mộc không thể nào sánh bằng được nên mặc kệ Mục Mộc sử dụng nhiều cách để đẩy y ra thì y vẫn không buông tay, vô lại cực kỳ.

Hai người đang giằng co thì đúng lúc này Phỉ Lợi Phổ lại khiêng một cái giường lớn bước vào, anh ta liền gật đầu với Lạc Tang, đặt giường ở chỗ trống.

Sở dĩ Lạc Tang biết được Mục Mộc ở tại ruộng, là do Phỉ Lợi Phổ đã báo cho y biết, anh ta vốn hi vọng Lạc Tang và Mục Mộc có thể hòa hảo lại với nhau xong thì đem hắn rời khỏi nhà kho này.

Tuy rằng làm như vậy thì rất có lỗi với Mục Mộc nhưng Phỉ Lợi Phổ thật sự không thể để cho Mục Mộc ở lại nơi này được, điều kiện sống thực sự quá kém.

Phỉ Lợi Phổ nhìn thấy hai người ôm nhau dây dưa, vì vậy thức thời đi ra ngoài, ngồi xổm ở ngoài cửa làm bộ mài lưỡi liềm, lỗ tai lại vểnh cao lên mà nghe trộm tình hình ở bên trong.

Trong kho, Mục Mộc không đẩy Lạc Tang ra được thì liền có chút bất đắc dĩ, nản lòng hỏi y: ” Anh rốt cuộc muốn thế nào? “.

” Theo đuổi lại em lần nữa “. Lạc Tang nghiêm túc nói: ” Bắt đầu của chúng ta đã sai, anh muốn sửa chữa “.

” Sửa chữa cái con khỉ, tôi đã bị anh thao quá nhiều lần rồi, anh muốn làm sao sửa chữa? Để tôi thao lại anh sao? “. Mục Mộc âm trầm nói một cách vô ý nhưng Lạc Tang nghe lại có tâm, thần sắc y cổ quái nhìn chằm chằm Mục Mộc, vô cùng kinh ngạc khi hắn lại có ý nghĩ  muốn công mình.

Mục Mộc thấy y nhìn mình chằm chằm thì mới hậu tri hậu giác phát hiện lời mà mình vừa nói ra có chút không đúng nhưng nghĩ lại thì thấy mọi người đều là đàn ông, dựa vào cái gì Lạc Tang có thể thao hắn mà hắn thì không thể thao Lạc Tang được, quá không công bằng rồi, dưới sự không cam lòng mà hắn liền nói tiếp: ” Thế nào? Anh chịu để cho tôi thao sao? Nếu như anh chịu thì tôi liền để cho anh theo đuổi tôi “.

Mục Mộc đang cố ý làm khó dễ Lạc Tang, muốn để y biết khó mà lui.

Lạc Tang do dự một hồi, hỏi Mục Mộc: ” Anh giúp em hút được không? “.

” Không được! Anh hút còn ít sao? “. Mục Mộc không chút do dự liền từ chối.

Lạc Tang trầm mặc, Mục Mộc nhếch lên một nụ cười mỉa mai, nhìn thấy hắn cười như vậy, Lạc Tang liền bất chấp, hỏi Mục Mộc: ” Vậy em sẽ chịu trách nhiệm sao? “.

Mục Mộc sửng sốt, sau đó bị tức đến mức bật cười: ” Không biết xấu hổ, tôi chưa từng cần anh phải chịu trách nhiệm “.

” Anh có thể chịu trách nhiệm với em “.

” Tôi không cần anh chịu trách nhiệm “.

Sau đó Lạc Tang nói ra một câu tương đương với mặt dày mày dạn: ” Vậy anh muốn em phải chịu trách nhiệm, em muốn thượng anh thì phải có trách nhiệm với anh, kết bạn với anh lần nữa “.

Mục Mộc hết chỗ nói rồi, có loại cảm giác bị gài bẫy, hắn căm tức nói: ” Không muốn cho tôi thao thì cứ việc nói thẳng, thật sự cho rằng ông đây có hứng thú với mông của anh sao? Nhanh chóng ra khỏi đây cho tôi, tôi còn muốn cùng Phỉ Lợi Phổ nướng khoai lang ăn đó “.

Lạc Tang thấy Mục Mộc nổi giận thì xoắn xuýt một lúc lâu, cắn răng đồng ý: ” Được, anh để cho em thượng “.

Mục Mộc liếc mắt nhìn y: ” Miễn đi, tôi cũng không muốn phải có trách nhiệm với anh đâu “.

” Không cần em phải chịu trách nhiệm “. Lạc Tang không thèm đến xỉa tới những thứ khác, vì để có được cơ hội bắt đầu lại lần nữa với Mục Mộc, muốn y làm thế nào thì đều được cả.

Mục Mộc bán tín bán nghi nhìn y: ” Thật sao? “.

Lạc Tang gật đầu, mang theo quyết tâm của tử sĩ lao ra chiến trường: ” Thật sự “.

Mục Mộc nheo mắt một cái, đi ra đóng cửa nhà kho lại, sau đó dựa vào tia sáng mờ mà nhìn Lạc Tang, ra lệnh y: ” Cở quần áo ra “.

Lạc Tang không nói hai lời liền cởi quần áo trên người ra, lộ ra cơ thể rắn chắc và cường tráng, Mục Mộc quan sát cơ thể của y từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại một lúc tại cự vật của y, sau đó trên mặt hiện lên ửng đỏ mà dời tầm mắt.

Đi tới trước người Lạc Tang, Mục Mộc bắt đầu hôn lên cơ thể của y, động tác của hắn rất trúc trắc, dù sao đây là lần đầu tiên hắn chủ động.

Lạc Tang cúi xuống nhìn Mục Mộc đang hôn lên người mình, chợt nở nụ cười, Mục Mộc giương đôi mắt lộ vẻ nguy hiểm lên nhìn y: ” Cười cái gì? “.

” Cảm thấy em thật đáng yêu “. Lạc Tang giơ tay vén tóc rơi trên trán Mục Mộc ra, có loại cảm giác đang bị manh sủng nhà mình loạn liếm lung tung khắp nơi.

” Đừng dùng đáng yêu để hình dung về tôi “. Mục Mộc cảnh cáo Lạc Tang một câu, tiếp theo sau đó hôn lên cơ thể y, từ hầu kết hôn thẳng xuống đến rốn, lại di chuyển ra phía sau Lạc Tang mà hôn lên lưng y, cứ hôn liên tục trong 7 hoặc 8 phút, Mục Mộc phát hiện mình trước sau vẫn không có chút thích thú nào.

Hắn trước đây chưa bao giờ nghĩ sẽ thao đàn ông, mặc dù hiện tại rất thích Lạc Tang nhưng nếu để cho hắn ôm cơ thể tràn đầy nam tính này thì Mục Mộc luôn cảm thấy có chỗ nào đó không phù hợp cho lắm.

Hắn chỉ từng tưởng tưởng mình ôm phụ nữ mà thôi, mà Lạc Tang lại quá đô con, khiến Mục Mộc cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa tuy rằng hắn thích Lạc Tang nhưng đối với cơ thể của đàn ông vẫn là không có cách nào có thể trực tiếp lên *, từ sâu trong xương cốt vẫn còn chút ít bài xích.

Đúng là, so với ôm Lạc Tang thì hắn lại càng thích bị Lạc Tang ôm hơn, có lẽ là bởi vì bị Lạc Tang ôm nhiều quá nên trong lòng đã từ từ chấp nhận rồi chăng.

Vậy thì làm? Hay là không làm? Mục Mộc rơi vào tình trạng bối rối, bàn tay để ở trên bờ mông rắn chắc của Lạc Tang, cảm nhận được rõ ràng cơ thể Lạc Tang cứng đờ.

Mục Mộc cảm thấy chơi thật vui, lần đầu nhìn thấy Lạc Tang căng thẳng đến như vậy, vì vậy cố tình vuốt ve mông Lạc Tang, trêu đùa y.

Lạc Tang có chút không nhịn được, quay đầu lại nói với Mục Mộc: ” Trực tiếp tới đi “.

Cơ thể Mục Mộc dính sát vào lưng Lạc Tang, lại hỏi y: ” Thật sự nguyện ý sao? “.

” Nguyện ý, bởi vì là em “. Lạc Tang kiên định nói, Mục Mộc sững sờ, có chút cảm động.

Một người đàn ông mạnh mẽ thế này vậy mà lại nguyện ý để cho mình ôm, rõ ràng y chỉ bằng một tay có thể bóp chết chính mình.

Đồ chó ngu ngốc.

Mục Mộc nhếch môi mỉm cười, không còn định làm khó dễ Lạc Tang nữa, cũng như không có ý định làm khó dễ chính mình.

Có lẽ sau này vào một ngày nào đó hắn sẽ muốn thao Lạc Tang, thật tâm thật ý đối với cơ thể tràn đầy nam tính của y mà muốn tấn công *, trước khi đến lúc đó thì hắn vẫn nên làm sao để mình được thoải mái nhất thì hơn.

Mục Mộc vươn tay ôm lấy Lạc Tang, dán mặt mình vào lưng của y rồi nghiêm túc hỏi y: ” Anh thật sự không thích Hi Nhĩ sao? Chỉ là cảm động cậu ta đã vì anh mà làm ra những việc kia thôi sao? “.

” Phải, anh thề “. Lạc Tang thả lỏng ra, được Mục Mộc vừa hôn vừa sờ như thế này, thật sự là một loại trải nghiệm tuyệt vời.

Mục Mộc ôm Lạc Tang bắt đầu suy tư, Lạc Tang cảm giác được sự việc có khả năng chuyển biến tốt, vì vậy nắm lấy tay Mục Mộc đưa lên trên miệng mình hôn, thổ lộ thâm tình với hắn: ” Anh chỉ yêu em, Mục Mộc “.

Mục Mộc khẽ cười, rốt cục bình thường trở lại, hắn đưa ra yêu cầu với Lạc Tang: ” Tôi có thể qua lại với anh nhưng anh nhất định phải đáp ứng hoàn thành ba chuyện cho tôi “.

” Nói đi “. Lạc Tang rất thẳng thắn.

” Thứ nhất, sang năm mùa xuân anh đưa tôi quay về rừng rậm trung tâm, đồng thời giúp tôi tìm được đường về nhà “. Mục Mộc nói ra là điều quan trọng nhất: ” Tôi muốn về nhà, vô cùng muốn “.

” Được, chờ anh được mở vòng cổ, anh liền mang em trở về một chuyến “. Lạc Tang không có suy nghĩ nhiều, cũng không biết cái gọi là ” Về nhà ” của Mục Mộc chính là một đi không trở lại.

Mục Mộc thấy Lạc Tang đáp ứng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn là được Lạc Tang cứu, cũng chỉ có Lạc Tang mới biết rõ hắn lúc trước gặp phải nguy hiểm là ở địa phương nào, trực tiếp tìm tới địa phương đó cũng tìm được nơi làm cho hắn xuyên qua, so với mù quáng tìm kiếm thì tốt lắm rồi.

Mục Mộc nói tiếp ra yêu cầu thứ hai: ” Tôi sẽ không sinh đứa con trong bụng “.

Đôi mắt Lạc Tang ảm đạm xuống, y trầm mặc, Mục Mộc cho y thời gian để suy nghĩ, dù sao y cũng là phụ thân của đứa bé này….

Mục Mộc mỗi một lần nghĩ đến việc này thì đều cảm thấy hết sức kỳ quái, hai người đàn ông sinh con và gì gì đó, thật là quỷ dị.

Mục Mộc đợi rất lâu đến lúc không còn kiên nhẫn được nữa: ” Không đồng ý? Nói luôn cho anh biết, mặc kệ anh có đồng ý hay không thì tôi cũng sẽ không sinh đứa nhỏ này “.

Mục Mộc đã nói đến như vậy rồi thì Lạc Tang còn có thể nói cái gì được nữa chứ? Y chỉ phải đồng ý: ” Đó… Được rồi “.

Mục Mộc liền nói ra têu cầu cuối cùng: ” Tại trước khi tôi về nhà, không cho phép anh thích Hi Nhĩ “.

Chuyện này Lạc Tang lại không chút do dự mà đồng ý: ” Anh chỉ thích một mình em, sẽ không yêu người nào khác nữa “.

Mục Mộc hài lòng, lại do dự một lúc, tại lồng ngực Lạc Tang hai tay sờ soạng dần xuống dưới, sau đó cầm chặt bộ phãn nhạy cảm nhất của Lạc Tang, âm thanh mang theo một chút mê hoặc: ” Muốn làm sao? “.

Lạc Tang chần chờ hỏi: ” Em thượng anh? “.

“… Không phải “. Mục Mộc mất tự nhiên nói: ” Anh thượng em “.

Mục Mộc vừa dứt lời thì Lạc Tang liền xoay người lại ôm lấy hắn, bây giờ hai người đều yêu đối phương, lại đã lâu rồi không có thân thiết, tự nhiên như củi khô đụng phải ngọn lửa, một chút xíu liền bốc cháy, chỉ có điều Mục Mộc vẫn không thả lỏng, tuy rằng tương tác với Lạc Tang những trong những cử chỉ đó vẫn còn mang theo vẻ dè dặt, âm thanh cũng kìm nén lại mà không phát ra tiếng nhưng dáng vẻ dục cự hoàn nghênh này lại khá là câu người, Lạc Tang nhìn thấy khí huyết liền dâng trào.

Lạc Tang một tay cởi quần Mục Mộc ra, một tay ôm Mục Mộc làm cho hắn ưỡn ngực kề sát vào người mình, chân Mục Mộc có chút nhũn ra nên đứng không được, lại vướng víu vào cái quần đã tuột xuống mắt cá chân nên cả người liền dính sát vào người Lạc Tang mà trượt xuống.

Lạc Tang tay mắt lanh lẹ giữ lấy cánh tay của Mục Mộc, bởi vậy Mục Mộc mới không bị ngã ngồi dưới đất nhưng gương mặt lại vừa vặn đối diện với cự vật đang ngẩng cao đầu kia của Lạc Tang.

Tư thế này có chút lúng túng, Mục Mộc vội vã muốn đứng lên, lại bị Lạc Tang đè lại, Mục Mộc ngẩng đầu, Lạc Tang không lên tiếng, chỉ có ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn.

Mục Mộc biết rõ Lạc Tang muốn hắn làm cái gì nhưng trong lòng hắn vẫn còn mâu thuẫn, tuy rằng hắn biết trong quan hệ đồng tính thì việc liếm cho đối phương là chuyện rất bình thường.

Mục Mộc muốn từ chối nhưng không đành lòng khiến Lạc Tang thất vọng, hắn cắn răng suy nghĩ một chút, nói với Lạc Tang: ” Chờ đến lúc anh đã tắm rồi “.

Để cho hắn chuẩn bị tâm lý.

” Được “. Lạc Tang rất cao hứng, y vốn tưởng rằng sẽ bị từ chối.

Mục Mộc thấy Lạc Tang cao hứng thì tâm tình cũng vui vẻ theo, nhất thời cảm thấy được chính mình nhượng bộ không có sao.

Hai người đứng trong nhà kho mờ tối dây dưa một trận, sau đó lăn tới cái giường mà Phỉ Lợi Phổ vừa mới khiêng đến…

Phỉ Lợi Phổ ngồi xổm ở ngoài cửa nghe thấy tình cảm mãnh liệt dâng trào, sắc mặt liền ửng hồng, ngay cả có người đang đến gần mình mà cũng không phát hiện ra.

Hạ Nhĩ là tới tìm Mục Mộc, ngày hôm nay anh đã xử lý xong các sự vụ thì đi về nhà nhưng không thấy Mục Mộc, vì vậy không yên tâm liền đi đến nhà Lạc Lâm tìm người, sau đó mới biết được Mục Mộc có khả năng đang ở đây.

Hạ Nhĩ muốn hỏi Mục Mộc có dự định gì, hắn là một giống cái không nơi nương tựa, lại còn giải trừ quan hệ bạn lữ với Lạc Tang, nếu như không có ai trợ giúp thì cuộc sống nhất định sẽ rất khó khăn, cho nên anh sẽ căn cứ vào ý nguyện của Mục Mộc mà tận dụng hết khả năng để trợ giúp cho hắn.

Bất ngờ là khi Hạ Nhĩ đi tới mảnh ruộng thì liền nhìn thấy Phỉ Lợi Phổ đang ngồi xổm ở trước cửa nhà kho mà cười khúc khích, trong tay cầm một cái lưỡi liềm.

Anh ta đang làm gì vậy? Hạ Nhĩ hơi nghi hoặc, chờ anh đến gần nhà kho thì ngay lập tức liền biết được Phỉ Lợi Phổ đang làm cái gì, anh ta, vậy, mà, lại, nghe, trộm, Lạc, Tang, và, Mục, Mộc, lăn, giường!

Hạ Nhĩ không còn gì để nói nữa, người này đầu tiên là nhìn trộm hai người họ, giờ lại núp ở đây nghe trộm, làm sao lại hạ lưu và hèn mòn như vậy?

Vậy mà mình lại có quan hệ thân mật nhất với người hạ lưu và hèn mọn này chứ.

Do Hạ Nhĩ làm người chính nghĩa nên dĩ nhiên là muốn ngăn cản Phỉ Lợi Phổ tiếp tục làm chuyện vô đạo đức này, vì vậy anh liền nhanh chân đi đến trước mặt Phỉ Lợi Phổ dùng tay ý bảo anh ta cùng mình rời đi chỗ khác, vậy mà khi Phỉ Lợi Phổ vừa nhìn thấy anh liền giống như tên trộm nhìn thấy cảnh sát vậy, từ trên mặt đất nhảy lên liền co cẳng chạy trốn.

Hạ Nhĩ liền đuổi theo, hét lên: ” Đứng lại! “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.