Hôm sau, Lạc Tang liền dẫn Mục Mộc đến gặp Văn Sâm Đặc Tư để tháo băng gạc trên mắt trái xuống, trước khi Văn Sâm Đặc Tư tháo băng gạc thì đã hỏi lại Lạc Tang thêm lần nữa: ” Không cần lắp con mắt giả sao? “.
” Không cần, phiền phức lắm “. Lạc Tang không chịu, mang mắt giả thì cần phải thường xuyên tháo nó ra tẩy trùng, nếu như bảo quản không tốt còn có thể gây ra tái nhiễm trùng bên trong hốc mắc, y thực sự cảm thấy không đáng giá chút nào cho việc vì vẻ ngoài mà phải đeo mắt giả.
Thế nên Văn Sâm Đặc Tư tháo băng gạc ra, Mục Mộc ở một bên nhân cơ hội này mà nhìn vào con mắt trái của Lạc Tang, thực sự là rỗng, nhãn cầu không còn, trông rất đáng sợ.
Lạc Tang phát giác Mục Mộc đang nhìn mình thì liền nhắm con mắt trái lại, không cho Mục Mộc nhìn, Mục Mộc không biết hành động nhắm mắt lại này của y là có ý gì nhưng nếu Lạc Tang không muốn cho hắn nhìn thì hắn sẽ không nhìn nữa nên xoay người đi đến bàn ăn trái cây.
Văn Sâm Đặc Tư chuẩn bị cho Lạc Tang ba miếng khăn bịt mắt: là một miếng bịt mắt màu đen rất đơn giản, liền che kín cả con mắt, miếng bịt mắt thứ hai có hoa văn màu đen thêu sợi tơ vàng, rất khí phách có thể che khuất hơn phân nửa gương mặt, miếng bịt mắt còn lại thì có kích thước ở giữa của hai miếng trên và cũng thêu hoa văn.
” Mục Mộc, đến đây, nhìn xem Lạc Tang nên mang loại bịt mắt nào mới thích hợp đi “. Văn Sâm Đặc Tư bắt chuyện với Mục Mộc, Hi Nhĩ ngồi ở một bên cũng tha thiết mong chờ đi lại xem.
” Chỉ cần đơn giản là được rồi “. Mục Mộc liền lấy cái bịt mắt màu đen đơn giản nhất đưa lên trên mặt Lạc Tang săm soi, hắn ngắm nhìn một lúc, sau đó liền bỏ xuống: ” Mang cái này trông khá giống hải tặc “.
” Cái này “. Hi Nhĩ đưa cái bịt mắt lớn nhất cho Mục Mộc, ông rất muốn đeo cho Lạc Tang nhưng biết mình không có tư cách đó, liền giao cho Mục Mộc đến làm.
Người tinh tường đều nhận thấy thái độ của Mục Mộc đối với Lạc Tang không còn giống như trước kia nữa, nếu Mục Mộc vẫn chán ghét Lạc Tang giống như trước đây, Hi Nhĩ sẽ trực tiếp hành động nhưng Mục Mộc hiện tại đã có con với Lạc Tang lại sống chung với Lạc Tang rất hài hòa nên nếu mình lại □□ đến thì có vẻ không tốt lắm.
Nếu Mục Mộc đối xử tệ với Lạc Tang, đối xử y hệt như là chó điên thì dù cho hắn và Lạc Tang có là phu phu thì Hi Nhĩ đều sẽ ra tay nhưng nếi Mục Mộc đối xử tốt với Lạc Tang, có thể mang lại hạnh phúc và vui vẻ cho Lạc Tang thì dù bọn họ không phải là phu phu thì cậu cũng sẽ đứng ở một bên mà chúc phúc cho hai người họ.
Mục Mộc cầm lấy cái bịt mắt khí phách từ trên tay của Hi Nhĩ rồi đưa lên mặt của Lạc Tang ướm thử còn Lạc Tang thì ngồi yên tùy ý hắn làm, Mục Mộc liền nhìn một lúc, sau đó ném cái bịt mắt này qua một bên: ” Cái này cũng không được, quá bắt mắt, cũng quá lòe loẹt “.
Văn Sâm Đặc Tư đưa cái bịt mắt kích cỡ vừa còn lại cho Mục Mộc, Mục Mộc đưa lên ướm thử một chút, liền ra kết luận: ” Chỉ có cái đầu tiên là được nhất, đơn giản nhưng lại rất đẹp trai “.
Thế là Lạc Tang liền đeo cái bịt mắt màu đen, Mục Mộc vòng quanh y ngắm nhìn một lúc, trêu chọc kêu lên: ” Thuyền trưởng hải tặc “.
Lạc Tang không hiểu ra sao còn tưởng rằng Mục Mộc chê y đeo bịt mắt không dễ nhìn nên hoang mang hỏi Mục Mộc: ” Hay là gắn mắt giả? “.
” Không cần, cứ thế này đi “. Mục Mộc nói xong thì nhìn thấy Trác Khắc, ngày hôm qua sau khi tiểu quỷ này bị Lạc Tang đánh bay ra ngoài thì phần má trái bị tím xanh cho nên ngày hôm nay khi nhìn thấy hai người họ thì liền đứng ở một bên không lên tiếng, hiển nhiên là đang giận hai người họ rồi.
Trong lòng Mục Mộc rất là áy náy nên liền kéo Trác Khắc sang một bên, Lạc Tang cũng muốn đi theo nhưng bị Mục Mộc bảo tránh đi còn Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ cũng không để ý, dù sao thì Trác Khắc cũng là thú nhân nên Mục Mộc muốn bắt nạt cậu ấy như thế nào cũng đều được cả.
Thú nhân trời sinh bảo vệ giống cái thế nên thái độ của Trác Khắc đối với Mục Mộc vẫn rất tốt, cậu nghi hoặc nhìn Mục Mộc, hỏi hắn: ” Có việc gì sao? “.
” Cậu thích Hi Nhĩ đúng không? Anh đây sẽ chỉ dạy cho cậu một chiêu “. Mục Mộc nói với Trác Khắc, hắn không chịu được hạ mình xin lỗi nên liền quyết định xin lỗi bằng những phương thức khác: ” Tôi cảm thấy Hi Nhĩ là thuộc tuýp người khá là ngược ngạo, người khác càng không để ý đến cậu ta thì cậu ta sẽ càng chú ý đến đối phương hơn, mỗi ngày cậu cứ bám riết lấy cậu ta thì sẽ chỉ làm cho cậu ta cảm thấy mệt mỏi mà thôi, không bằng dùng thử chiêu lạt mềm buộc chặt xem sao “.
Trác Khắc không hiểu rõ ràng lắm: ” Hắn đã không thích ta mà ta còn không bám theo hắn thì sẽ chỉ làm hắn càng thêm vui mừng hơn không phải sao? “.
” Cậu cứ thử làm theo cách của tôi đi đã nếu không được thì lại bám theo cậu ta tiếp “. Mục Mộc bảo đảm với Trác Khắc: ” Tôi cảm thấy cậu ta sẽ dính chiêu này “.
Trác Khắc bán tín bán nghi đi đến giúp Lạc Lâm nướng thịt, không bám theo Hi Nhĩ nữa, hiển nhiên là muốn làm thử theo đề nghị của Mục Mộc.
Buổi trưa, một nhóm người ngồi quanh cái bàn tròn lớn để ăn cơm, hiếm khi có nhiều người như lúc này nên Văn Sâm Đặc Tư rất vui vẻ, liền lấy rượu ra, Mục Mộc từ khi bị xuyên qua cho tới giờ cũng chưa hề uống rượu nên không khỏi muốn uống, các đàn ông trong nhà hắn đều thích uống rượu cả, ông nội, ba và Mục Mộc cũng đều là người thích uống, trong đó chỉ có ba của Mục Mộc là uống nhiều nhất.
” Tôi cũng muốn uống “. Mục Mộc cầm cốc gỗ đưa qua, Hi Nhĩ đang rót rượu vội nhìn về phía Văn Sâm Đặc Tư, không dám rót cho Mục Mộc.
Mục Mộc đang mang thai, không thể uống rượu được.
” Rượu này khá là nặng, Hi Nhĩ, con vào trong nhà kho lấy rượu trái cây, là những vò mà ở trên mặt có dán nhãn đó, liền lấy rượu sữa ra đây đi “. Văn Sâm Đặc Tư dặn dò Hi Nhĩ, chọn loại rượu thích hợp nhất cho dựng phu như Mục Mộc uống.
Rượu sữa chính là dùng quả sữa chưng cất thành rượu, các đứa bé thú nhân đều có thể uống được.
” Chỉ rót cho tôi một ít để nếm thử mùi vị cỉa nó đi “. Mục Mộc từ đầu đã ngửi thấy mùi rượu thơm ngào ngạt này nên hắn liền muốn uống.
Văn Sâm Đặc Tư lại không cho: ” Con đang mang thai, không thể uống rượu mạnh được “.
Mặc dù Mục Mộc biết rõ Văn Sâm Đặc Tư là vì muốn tốt cho mình nhưng vẫn có chút mất hứng lắm, Lạc Tang đang ngồi ở bên cạnh hắn thấy Mục Mộc rất muốn uống rượu mạnh đó nên sau khi cân nhắc một lúc thì liền lấy đầu đũa nhúng một ít vào trong cốc rượu của mình, sau đó đưa qua miệng của Mục Mộc: ” Đây cho em liếm một ít “.
Văn Sâm Đặc Tư đang muốn ngăn lại thì Mục Mộc liền hé miệng ngậm đũa của Lạc Tang, mút vào nước rượu còn dính trên đầu đũa.
Vị rượu được ủ trong 11 năm vừa vào miệng, mùi vị đậm đà liền khiến cho Mục Mộc thích thú đến mức nheo mắt lại, điều kiện của nhà hắn cũng bình thường nên thường hay uống rượu đế cùng với ông nội, với bia thì Mục Mộc cảm thấy đó chỉ là để uống chơi mà thôi còn loại rượu lâu năm nguyên chất được ủ bằng cách thủ công như thế này thì hắn vẫn chưa từng uống qua.
Quả là rượu ngon! Hắn mới nếm thử có chút xíu nhưng cảm nhận được rõ ràng mùi vị đậm đà của nó. Sắc mặt Mục Mộc ửng đỏ nhả đầu đũa của Lạc Tang ra, đồng thời vẫn chưa thỏa mãn nên liếm môi một cái.
Văn Sâm Đặc Tư thấy Mục Mộc đã liếm giọt rượu vào miệng liền trừng Lạc Tang một cái rồi mắng: ” Ẩu tả! “.
Lạc Tang ngậm đầu đũa mà Mục Mộc mới liếm qua vào trong miệng mình, cười cười, không lên tiếng.
” Rượu ngon, ngâm với cái gì vậy? “. Đôi gò má của Mục Mộc liền đỏ lên, hai con mắt cũng mơ màng hơn.
Nồng độ của loại rượu này không phải cao ở mức thông thường.
” Rắn và dược thảo “. Văn Sâm Đặc Tư nói xong với đũa vào trong vò rượu, ngay trước mặt Mục Mộc gắp ra một con rắn màu xanh biếc to cỡ chừng hai đầu ngón tay ra, sau đó bỏ vào trong chén gỗ của Lạc Tang, rượu thuốc ngân với rắn này vô cùng bổ, Văn Sâm Đặc Tư cố ý lấy vò rượu lâu năm này ra uống là vì muốn cho Lạc Tang ăn con rắn này.
Mục Mộc nhìn con rắn lục đang nằm ở trong chén gỗ của Lạc Tang, da rắn sáng bóng, tựa như là còn sống vậy, hơn nữa lại còn nguyên con nên khi nhìn vào thì liền xuất hiện cảm giác ớn lạnh ở sau lưng.
Chẳng lẽ… Cứ ăn vào luôn sao? Mục Mộc mới vừa nghĩ như vậy thì Lạc Tang liền gắp đuôi rắn lên rồi hé miệng cắn xuống, đuôi rắn đi vào Lạc Tang miệng còn phần bị Lạc Tang cắn đứt lại đang rỉ ra máu!
Con rắn này là bị Văn Sâm Đặc Tư ném vào trong vò rượu thuốc khi vẫn còn sống sau đó lập tức bịt kín vò lại cho nên xác rắn vẫn còn rất tươi.
Mục Mộc kinh ngạc, trừng hai mắt nhìn Lạc Tang đang nhai đuôi rắn kia, cả người liền nổi da gà, hắn nhìn về phía những người khác đang ngồi ở trên bàn, phát hiện phản ứng của mọi người đều rất bình tĩnh, chỉ có một mình hắn lộ vẻ hãi hùng mà thôi, vì vậy Mục Mộc liền quay đầu lại nhìn Lạc Tang, Lạc Tang đang muốn hé miệng ăn tiếp thì nhận ra tầm mắt của Mục Mộc, y và Mục Mộc nhìn nhau một lúc, sau đó cầm lấy chén gỗ của mình rồi đi ra ngoài.
Lạc Tang nhìn thấu Mục Mộc dường như có chút không chấp nhận được việc mình ăn sống con rắn này nên lựa chọn đi ra ngoài ăn xong rồi sẽ đi vào.
Mục Mộc ngồi thẫn thờ, nghĩ thầm tại phương diện ăn uống của thế giới thú nhân này quả là rất hung bạo, lúc này Hi Nhĩ đang cầm một vò rượu từ trong nhà kho đi ra, Mục Mộc muốn đưa tay cầm lấy thì lại bị Văn Sâm Đặc Tư giành trước một bước.
” Mặc dù là rượu trái cây nhưng cũng không thể uống nhiều “. Văn Sâm Đặc Tư liền rót một cốc cho Mục Mộc, sau đó đậy nắp vò rượu lại: ” Chỉ được uống một cốc “.
Mục Mộc vẫn đang ngất ngây vì dư vị của rượu mạnh kia, hơn nữa hắn cũng lo lắng cho đứa con trong bụng nên thành thật biết điều cúi đầu uống cốc rượu sữa này, cảm thấy rất ngon, trong vị chua chua ngọt ngọt còn xen lẫn chút mùi rượu, rất hợp với khẩu vị của hắn.
Lạc Tang rất nhanh liền quay vào, cái con rắn nằm trong chén gỗ đã biến mất không còn tăm hơi, thấy thế Mục Mộc liền hỏi Lạc Tang: ” Đầu rắn cũng ăn luôn? “.
” Ăn hết “. Lạc Tang thành thật trả lời.
Mục Mộc tưởng tượng ra hình ảnh Lạc Tang ăn đầu rắn, yên lặng quyết định trong ba ngày kế tiếp sẽ không cùng Lạc Tang hôn môi.
Bởi vì nồng độ của rượu rắn cực cao nên Mục Mộc mới ăn cơm có một nửa liền buồn ngủ, Lạc Tang nhìn hắn đang cầm đôi đũa nhưng đầu sắp gục xuống chén cơm nên đành ôm hắn vào trong phòng Hi Nhĩ nằm, chờ đến khi Mục Mộc tỉnh lại thì hắn đang được Lạc Tang ôm vào trong ngực đi ở trên đường mòn trong rừng.
Mục Mộc tỉnh dậy là do bị bông tuyết rơi xuống mặt, hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy bầu trời đầy tuyết, từ trên bầu trời có chút xám xịt rơi xuống dưới, xuyên qua các nhánh cây trụi lủi, rơi trên người hắn và Lạc Tang.
Có tuyết rồi.
Mục Mộc tại Lạc Tang trong lồng ngực xoay nhúc nhích một cái, đầu còn hơi choáng nhưng không buồn ngủ nữa.
” Nếu như gặp người khác phải để tôi xuống dưới “. Mục Mộc nói với Lạc Tang, chỉ cần đi ở bên ngoài, hắn liền đặc biệt để ý đến ánh mắt của người khác.
” Được “. Lạc Tang gật đầu, ôm Mục Mộc vào sát trong lồng ngực của mình: ” Lạnh không? “.
” Không sao, người anh rất ấm “. Mục Mộc dán vào lồng ngực Lạc Tang, dường như có thể nghe thấy được tiếng tim đập của y.
” Vậy buổi tối anh sẽ để mình trần nằm ngủ, trở thành lò sưởi của em “. Lạc Tang ôn hòa nói, ôm Mục Mộc đi về phía hẻo lánh của khu rừng, bởi vì y nghe thấy có tiếng bước chân, vì để có thể tiếp tục ôm Mục Mộc, liền lựa chọn chủ động né tránh người kia.
” Được đó “. Mục Mộc vui vẻ đồng ý, sung sướng nhìn bông tuyết bay tán loạn đầy trời, hắn yên lặng một lúc rồi lại hỏi Lạc Tang: ” Tôi không chú ý đến thời gian lắm, tôi gặp anh là vào lúc nào vậy? “.
” Tháng năm “.
” Tháng năm… Bây giờ là tháng 12, chúng ta quen biết nhau đã được 7 tháng “. Mục Mộc cảm thán một tiếng: ” Sao tôi cứ có cảm giác là thời gian chúng ta quen biết nhau còn lâu hơn 7 tháng nữa kìa? “.
” Bởi vì khó quên? “.
Mục Mộc khẽ cười, đáy lòng có chút hạnh phúc lại có chút chua xót, về phần tình cảm nào nhiều hơn thì ngay cả hắn cũng không thể xác định được.
Thế giới này đối với Mục Mộc mà nói lại giống như một giấc mộng hão huyễn vậy, toàn bộ những chuyện đã từng trải qua ở đây đều mang theo sắc thái huyền ảo, mà giấc mộng cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, một ngày nào đó cũng sẽ phải tỉnh mộng.
Mục Mộc duỗi tay sờ xuống bụng của mình, hắn tính thời gian rồi nói với Lạc Tang: ” Nhóc con của chúng ta có lẽ sẽ chào đời vào tháng chín năm sau đó “.
Đáy lòng Lạc Tang cảm thấy ấm áp: ” Ừm “.
Mục Mộc nói tiếp: ” Tháng mười nên đưa tôi trở về đi, khi đó thời tiết vẫn còn chưa lạnh lắm “.
Đáy lòng Lạc Tang liền lạnh lẽo: “… Ừ “.
Sau khi vào đông, hết thảy đều trở nên yên ả, bất kể là thế giới hay là động vật hoặc là con người.
Điều đáng nói chính là Trác Khắc phải quay về Nam đại lục, lúc trước cậu ấy là ra ngoài để rèn luyện, nếu quá lâu không trở về sẽ làm cho người nhà của cậu ấy cho rằng đã chết ở trên đường rèn luyện.
Thời điểm Trác Khắc quay về nhà thì đặc biệt oán trách Mục Mộc, bởi vì Mục Mộc chỉ dạy cho cậu ấy chiêu lạt mềm buộc chặt không chỉ có không có được kết quả tốt gì mà còn khiến Hi Nhĩ càng xa cách mình hơn.
Hi Nhĩ vốn không có cảm giác gì với Trác Khắc nhưng do Trác Khắc đã cứu mạng mình cho nên cứ việc có hơi phiền khi cậu bám theo mình thì vẫn có thái độ thân thiện với cậu, nhưng khi biết chuyện Trác Khắc nghe lời chỉ dạy cho Mục Mộc mà cố ý lạnh lùng với Hi Nhĩ, vốn lòng luôn tràn đầy mong đợi rằng Hi Nhĩ sẽ nôn nóng rồi sau đó sẽ chủ động tiếp cận mình nhưng không nghĩ lại làm cho Hi Nhĩ cảm thấy được cậu là người không có nghị lực, có tình cảm quá mức tùy tiện.
Thật ra ý muốn của Hi Nhĩ là như thế này: Luôn miệng nói thích tôi, muốn theo đuổi tôi, kết quả cìn chưa được một tháng liền lạnh nhạt với tôi, xem ra sự yêu thích của cậu đối với tôi cũng chỉ có như thế này mà thôi.
Trác Khắc hối hận vô cùng, chờ thời điểm dây dưa Hi Nhĩ lại lần nữa thì Hi Nhĩ đã dùng ánh mắt ” tôi đã nhìn rõ được cậu ” mà nhìn mình.
Mục Mộc đối kết quả này có chút bất ngờ, nói thầm trong bụng: Hi Nhĩ, tại sao cậu không theo bài bản thường lệ vậy?
Bởi vì tự cho là bày cách giúp cho Trác Khắc nhưng kết quả lại hại cậu ấy, dẫn đến Mục Mộc cảm thấy vô cùng áy náy với Trác Khắc, hắn nghĩ tới nghĩ lui, liền đi tìm Hi Nhĩ rồi thẳng thắn nói ra chuyện mình bày cách cho Trác Khắc.
Hi Nhĩ không có biểu lộ gì, chỉ là ” Ồ ” một tiếng.
Dù sao thì Trác Khắc cũng quay về nhà, ai cũng biết không chính xác rằng cậu ấy có tới đây nữa hay không, Hi Nhĩ biết được sự thật thì như thế nào? Trác Khắc ở trong mắt cậu ta vẫn chỉ là một cậu nhóc mới 15 tuổi mà thôi.
Thời điểm bước vào ngày đông giá rét, nước trong ao cũng bị đóng băng, Lạc Tang hỏi Mục Mộc có muốn chuyển về nhà trúc không, Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm đều hi vọng họ có thể chuyển về, thì sẽ dễ dàng chăm sóc lẫn nhau hơn.
Mục Mộc đang hơ lửa sưởi ấm liền suy nghĩ một lát sau đó từ chối: ” Ở nơi này này đi, tôi muốn trông coi ruộng của mình “.
Rau đông lam mà Mục Mộc trồng đã chín rồi còn cây quả sữa thì giống như bị chết vậy, không hề mọc ra một cái chồi nào. Mục Mộc thu hoạch rau trước khi có tuyết đọng, ở tại trong góc của căn nhà có mười mấy sọt được chất tràn đầy, khi nhìn vào lại mang đến cho hắn một cảm giác thành công.
Mùa đông lạnh lẽo nên hầu như mọi người đều không thích đi ra ngoài nhưng vì khẩu vị của Mục Mộc không tốt nên Lạc Tang thường xuyên phải dẫn hắn đến nhà Văn Sâm Đặc Tư để ăn cơm, để cho thuận tiện, Lạc Tang đành lôi ” cái giỏ chuyên dụng thoải mái của Mục Mộc ” ra, rồi trải vào bên trong một lớp da con gấu, liền bỏ vào gối và cái mền da thú, mỗi ngày đều đặt Mục Mộc vào trong giỏ rồi quắp lấy bay đi.
Bụng của Mục Mộc cũng dần dần to ra nên hắn lại càng thêm lười biếng, Lạc Tang đặt hắn vào trong rổ mà hắn cũng không thèm phản kháng, tại trong rất nhiều chuyện đều tùy ý Lạc Tang, ngay cả khi ở trên giường.
Lần thứ nhất Lạc Tang thực hiện được là tại thời điểm Mục Mộc đang ngủ gà ngủ gật, y sờ vào cái bụng nhô lên của Mục Mộc, ở trong chăn nhẹ nhàng cởi quần của hắn ra, Mục Mộc vậy mà lại không biết gì, chờ đến khi Lạc Tang động thân đi vào thì hắn mới phát giác được không thích hợp nhưng mà Lạc Tang đã bắt đầu làm việc, trong lòng Mục Mộc có chút nén giận nhưng lại được Lạc Tang thao cho thoải mái, vì vậy ỡm ờ để Lạc Tang làm một lần.
Có được lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai mà đã có lần thứ hai liền sẽ có rất nhiều lần sau đó, Mục Mộc sau này cũng nghĩ thông suốt rồi, Lạc Tang cũng không để ý lắm đến cái bụng của hắn thì hắn cần gì phải để ý đến nó chứ?
Nhưng Mục Mộc vẫn cứ lưu ý đến việc bụng mình đang ngày càng phình ra mà không có cách nào loại bỏ được. Thời điểm mùa đông, Mục Mộc đã mang thai được năm tháng, cứ việc thời gian mang thai là 12 tháng vẫn chưa tới một nửa thì bụng của hắn đã rất to, cho nên vào một ngày nào đó lúc hắn vào nhà vệ sinh để đi tiểu thì hắn hoảng sợ phát hiện…