Phỉ Lợi Phổ dùng ống tay áo bên trái dụi cái mũi đỏ bừng vì khóc của mình, sau đó giương mắt nhìn về phía Hạ Nhĩ đang đi ở phía trước mình, người đàn ông này cao hơn y một cái đầu, bờ vai rộng, mặc dù cơ thể được bao bọc một cách khéo léo dưới lớp quần áo nhưng cũng không thể che đi hoàn toàn cơ bắp rắn chắc của hắn đồng thời cũng khiến cho Phỉ Lợi Phổ hết sức hâm mộ.
Phỉ Lợi Phổ thích cơ thể của Hạ Nhĩ còn hơn cả khuôn mặt của hắn, có lẽ là do cơ thể Hạ Nhĩ tương tự với của Lạc Tang vậy mà đến khi y nhìn chằm chằm vào gò má cương nghị của Hạ Nhĩ thì đột nhiên cảm thấy hắn trông cũng rất đẹp trai.
Tuy rằng trước đây đã biết Hạ Nhĩ trông cũng dễ nhìn nhưng lại không phải là cảm giác đẹp trai giống như bây giờ.
Xung quanh có nhiều người đang quan sát bọn họ, Phỉ Lợi Phổ không thích bị người khác nhìn chằm chằm vào mình vì nội tâm luôn có cảm giác bọn họ đang miệt thị mình, vì vậy y cúi thấp đầu nhìn xuống chân của mình, bất an được Hạ Nhĩ dắt đi.
Có người đi tới nói chuyện với Hạ Nhĩ: ” Tù trưởng, đây là danh sách các tiết mục sẽ biểu diễn chính thức trong lễ hội, ngài hãy xem qua, nếu không có vấn đề gì nữa thì ta sẽ công bố nó cho toàn bộ lạc biết vào ngày mai “.
Hạ Nhĩ tiếp nhận danh sách từ trên tay của người kia rồi nhanh chóng nhìn lướt qua, sau đó gật đầu: ” Được rồi, hãy công bố ra ngoài đi “.
” Được “. Thú nhân đáp một tiếng, cầm tờ danh sách rời đi.
Hạ Nhĩ tiếp tục dẫn Phỉ Lợi Phổ đi về hướng nhà của mình nhưng mới đi được mấy phút thì lại có người tìm đến Hạ Nhĩ: ” Tù trưởng, tù trưởng Hạ Lạc Khắc gọi người qua gặp ông ấy, nói muốn bàn bạc với ngài về Lễ hội mùa xuân “.
” Được “. Hạ Nhĩ trả lời luôn, sau đó quay đầu lại nhìn Phỉ Lợi Phổ, hỏi y: ” Em chờ anh ở nhà của mình hay ở nhà anh? “.
Phỉ Lợi Phổ trông thấy thú nhân kia cau mày nhìn mình chằm chằm mà đáy mắt còn hiển lộ ánh nhìn chán ghét thì liền cảm thấy căng thẳng, nhìn ra được thú nhân này cũng cảm thấy y không xứng với Hạ Nhĩ, vì vậy ảm đạm trả lời: ” Về nhà… “.
Tâm trạng bỗng tràn ngập cảm giác không cam lòng nên Phỉ Lợi Phổ giống như bị quỷ thần xui khiến liền đổi ý: ” Về nhà anh… Tôi sẽ chờ anh ở đó! “.
Đành liều vậy! Bị mắng chửi là không biết xấu hổ cũng không sao hết, dù sao thì y vẫn muốn gặp Hạ Nhĩ, sau đó nói cho hắn biết…
Dạo gần đây y luôn rất nhớ hắn.
Nghe thấy Phỉ Lợi Phổ đổi ý, Hạ Nhĩ luôn luôn tỏ vẻ nghiêm túc lại lộ ra một nụ cười yếu ớt, còn thú nhân đang đứng ở bên cạnh kia vốn đang cảm thấy Phỉ Lợi Phổ thật là mặt dày mày dạn nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Hạ Nhĩ thì liền trầm mặc.
Tuy rằng Phỉ Lợi Phổ này rất kém cỏi nhưng nếu tù trưởng không chê thì cũng đành phải chấp nhận thôi.
” Em có biết nhà anh ở đâu không? “. Hạ Nhĩ hỏi Phỉ Lợi Phổ, hắn luôn luôn đặt sự vụ của bộ lạc lên hàng đầu cho nên định tách khỏi Phỉ Lợi Phổ ngay tại đây.
Phỉ Lợi Phổ lắc đầu, y đã không bước vào trung tâm của bộ lạc trong suốt một thời gian rất dài nên y cảm thấy rất xa lạ với tất cả những nơi có đông người, ngay cả khi có là quảng trường rộng lớn đi nữa.
Tính ra Phỉ Lợi Phổ đã không tham gia Lễ hội mùa xuân của bộ lạc trong khoảng chừng 9 năm.
Lúc này, thú nhân đang đứng ở bên cạnh kia liền chủ động nói: ” Tù trưởng cứ đi làm đi, ta sẽ dẫn y đi đến nhà ngài cho “.
Hạ Nhĩ gật đầu, giơ tay sờ đầu Phỉ Lợi Phổ, quay người sải bước đi.
Thú nhân kia im lặng đưa Phỉ Lợi Phổ đến nhà Hạ Nhĩ, một ngôi nhà gỗ tinh xảo, cũng chính là ngôi nhà trước kia của Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư.
Ssau khi Phỉ Lợi Phổ tiến vào thì thành thật biết điều ngồi chờ ở trong phòng khách, cũng không dám đi tham quan khắp ngôi nhà, cứ như vậy ngồi yên chơi ngón tay của chính mình, y đợi rất lâu, từ xế chiều đợi đến đêm khuya, Hạ Nhĩ mới chậm chạp trở về.
” Xin lỗi, ngày mốt là đến Lễ hội mùa xuân rồi cho nên sự vụ tương đối hơi nhiều “. Hạ Nhĩ vội rót cốc nước cho mình, sau đó liền uống một hơi cạn sạch, hiển nhiên là rất khát, chờ hắn uống nước xong, hắn mới hỏi Phỉ Lợi Phổ: ” Đã ăn cơm chưa? “.
Phỉ Lợi Phổ lắc đầu, hắn đã đói bụng từ lâu nhưng không dám đi vào nhà bếp của Hạ Nhĩ tìm thứ gì đó để ăn, hiện tại y và Hạ Nhĩ không phải là bạn lữ nên nhà của Hạ Nhĩ liền là nhà của người ngoài, do đó nếu tùy tiện đi lại cùng lục lọi đồ đạc tại nhà người khác thì là một hành vi không tốt lắm.
Nhưng cho dù Phỉ Lợi Phổ có đi vào nhà bếp để tìm kiếm thức ăn thì cũng sẽ không tìm được gì hết vì Hạ Nhĩ chẳng hề tích trữ lại lương thực.
Hạ Nhĩ suy nghĩ một lát, liền biến thành hình thú, đồng thời ra hiệu cho Phỉ Lợi Phổ ngồi trên lưng mình: ” Anh cũng chưa có ăn gì, vậy chúng ta đi ra bên ngoài bộ lạc săn thú đi “.
Phỉ Lợi Phổ do dự một lúc thì cũng biến đổi thành hình thú: ” Tôi sẽ tự chạy “.
Chỉ có giống cái mới có thể cưỡi ở trên lưng của thú nhân thôi, mà y thì không phải là giống cái.
Hạ Nhĩ cũng không miễn cưỡng Phỉ Lợi Phổ, hắn chạy ra khỏi nhà trước thì bốn chân của Phỉ Lợi Phổ cũng đạp lên mặt đất đuổi theo, tại trong bóng đêm u tĩnh hai người chạy theo hướng ra bên ngoài bộ lạc, bởi vì thể chất của Phỉ Lợi Phổ không khỏe cho nên Hạ Nhĩ cố ý chạy chậm lại để cho y có thể theo kịp.
Khi muốn săn thú thì chỉ cần tiến vào đồng bằng hoang dã là có thể bắt đầu tìm săn con mồi được rồi nhưng Hạ Nhĩ lại muốn đi sâu vào trong rừng, tránh khỏi mảnh ruộng của Phỉ Lợi Phổ và Mục Mộc, chờ hai người tiến vào vào rừng, Hạ Nhĩ chỉ mất có hai phút đã cắn chết một con hươu đực, còn Phỉ Lợi Phổ thì lại leo lên trên cây lấy một cái tổ chim.
Lúc Phỉ Lợi Phổ đi săn thì rất dễ bị thương nên chỉ có thể bắt được các loại động vật nhỏ như thỏ, nếu như gặp phải dã thú có kích cỡ tương đối to lớn như lợn rừng lửa hay trâu rừng … thì sẽ bị chúng nó đuổi ngược lại nên dần dà Phỉ Lợi Phổ liền cam chịu, yên phận trồng trọt, thực sự thèm thịt không chịu nổi nữa thì mới đành phải ra ngoài vất vả một trận.
Hạ Nhĩ thấy Phỉ Lợi Phổ cầm một ổ chim non trở về, liền mỉm cười, chỉ cảm thấy y vừa đáng yêu lại vừa đáng thương nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt của Phỉ Lợi Phổ liền trở thành sự chế nhạo.
Phỉ Lợi Phổ cảm thấy hối hận khi bản thâm mình vì muốn dễ dàng mà cầm cả một ổ chim non trở về, lần này thì hay rồi, bị Hạ Nhĩ coi thường.
Hai người nhóm lửa, Hạ Nhĩ làm cái giá nướng đơn giản rổi đặt con hươu đực lên trên giá để nướng, Phỉ Lợi Phổ ủ rũ cúi đầu ngồi trên mặt đất dùng cành cây xiên các con chim non, sau đó nhổ sạch lông của bọn chúng.
Do Phỉ Lợi Phổ bắt được 4 con chim nên làm ra hai cái que xiên chim, y nướng chín một que liền đưa cho Hạ Nhĩ, mang theo chút lấy lòng.
” Em ăn đi “. Hạ Nhĩ cũng không nhận lấy, muốn để Phỉ Lợi Phổ ăn trước nhưng lại không biết sự từ chối của mình đã khiến cho Phỉ Lợi Phổ rất buồn bực.
Hai con chin non này còn chưa đủ nhét kẽ răng của anh đúng không? Cho nên không thèm ăn nó chứ gì? Phỉ Lợi Phổ yên lặng cúi đầu ăn thịt chim, cảm thấy khả năng để mình và Hạ Nhĩ có thể hòa hợp lại với nhau rất thấp.
Ăn hết que chim nướng này xong, Phỉ Lợi Phổ cầm lấy que còn lại bắt đầu nướng, vừa nướng vừa thông qua ánh lửa chập chờn mà quan sát Hạ Nhĩ, qua hồi lâu mới lấy hết can đảm nói với Hạ Nhĩ: ” Tôi, dạo gần đây tôi không còn hay nghĩ đến Lạc Tang nữa rồi! “.
Động tác xoay trở giá nướng của Hạ Nhĩ liền dừng lại, tròng mắt màu vàng sậm nhìn về phía Phỉ Lợi Phổ, Phỉ Lợi Phổ bị hắn nhìn như thế liền nhất thời khẩn trương vô cùng nhưng y tiếp tục lấy hết can đảm nói: ” Em nghĩ đến anh… còn nhiều hơn là nghĩ tới Lạc Tang nữa! “.
Hạ Nhĩ nhìn chằm chằm vào Phỉ Lợi Phổ nhưng vẫn không nói lời nào, ngón tay nắm chặt que nướng của Phỉ Lợi Phổ liền trắng bệch, y lắp ba lắp bắp cầu hôn với Hạ Nhĩ: “Cho nên chúng ta… Chúng ta… Hãy kết bạn lại một lần nữa đi! “.
Hạ Nhĩ không phản ứng, Phỉ Lợi Phổ thấp thỏm bất an chờ câu trả lời của hắn, thời gian dần trôi qua, Phỉ Lợi Phổ càng lúc càng muốn khóc thì lúc này Hạ Nhĩ mới chậm rãi mở miệng, hỏi y: ” Em chắc chứ? “.
” Chắc chắn! “. Phỉ Lợi Phổ cũng không nướng chim non nữa mà bò đến bên gần Hạ Nhĩ, ngồi xổm ở trước mặt của hắn, cố gắng hết sức để thể hiện tình yêu của chính mình đối với hắn: ” Kể từ ngày đó qua đi thì mỗi đêm em đều nhớ đến anh! Em cảm thấy rất là cô đơn! Còn thường xuyên nữa đêm giật mình tỉnh giấc, bởi vì cảm thấy thiếu mất thứ gì đó, chờ sau khi tỉnh dậy lại ngẫm nghĩ thì mới phát hiện là vì anh không ở đây… “.
Phỉ Lợi Phổ càng nói càng kích động, đối với một người luôn trầm mặc ít nói như y mà nói thì một lần lại có thể nói ra nhiều lời như lúc này là cực kỳ hiếm thấy, mà y sau khi nói xong những lời đó liền không thèm quan tâm đến mọi thứ, vươn tay kéo lấy đầu Hạ Nhĩ liền hôn lên, động tác cấp thiết không hề có kỹ xảo, còn cố gắng đè Hạ Nhĩ nằm xuống đất, muốn ngay lập tức làm với hắn một phát.
Hạ Nhĩ không có phản kháng, hắn thuận theo hành động của Phỉ Lợi Phổ mà ngã xuống bãi cỏ, đôi mắt thâm thúy nắm nhìn Phỉ Lợi Phổ ở gần sát đang lung tung hôn môi mình, tiếp đó đưa hai tay khoát lên vòng eo gầy gò của Phỉ Lợi Phổ, sau đó liền trượt xuống xoa nắn bờ mông tương đối đầy đặn.
Cảm nhận được Hạ Nhĩ đang vuốt ve mông của mình, đáy lòng Phỉ Lợi Phổ tràn đầy vui vẻ, cũng không thèm để ý tới thời tiết hiện tại vẫn còn là đầu xuân lạnh lẽo liền thoát hết quần áo trên người xuống, cả người trần truồng ngồi ở trên bụng Hạ Nhĩ, đồng thời môi lưỡi dọc theo cổ Hạ Nhĩ dần dần hôn xuống, cuối cùng ngậm lấy đầu v* bên phải của Hạ Nhĩ bắt đầu hút.
Thấy Phỉ Lợi Phổ hút nơi đó của chính mình, Hạ Nhĩ hơi buồn cười nhưng vẫn nằm yên để mặc y chơi đùa, cho đến khi ngọn lửa ở bụng dưới cháy mãnh liệt thì hắn mới một phát lưu loát xoay người đổi bị động thành chủ động.
Trước khi tiến vào Phỉ Lợi Phổ, Hạ Nhĩ bàn điều kiện với y: ” Sau này không được suốt ngày đều ở trong ruộng không chịu về nhà, nếu như em có thời gian rảnh thì phải đến phòng hành chính tìm anh “.
” Không được hay lắm đâu… “.
” Không có gì, em là bạn lữ của anh nên tới tìm anh cũng là việc rất bình thường mà “.
Phỉ Lợi Phổ nghe thấy thế thì liền kích động, Hạ Nhĩ mới vừa nói: Em là bạn lữ của anh.
” Ừ! Vậy sau này em liền bám theo anh rồi! “. Phỉ Lợi Phổ quyết định bỏ qua sự xấu hổ, dù gì thì y vốn cũng không còn mặt mũi nữa rồi: ” Anh không được chê em đó! “.
” Không bao giờ chê em “. Hạ Nhĩ khẽ mỉm cười, động thân tiến vào.
…
Mục Mộc ngồi ở trên giường, hơi nhíu mày nhìn Lạc Tang đang ngồi xổm ở trước mặt mà vuốt ve và hôn lên cái bụng to của mình.
” Anh được rồi đó “. Mục Mộc đẩy Lạc Tang ra, chỉnh lại quần áo xong liền mặc áo khoác vào.
Người này vừa mới trở về liền kéo hắn vào trong phòng, liền ồn ào xin được xem bụng của hắn, hắn nghĩ tới Lạc Tang mới vừa trở về nên liền theo ý của y, vậy mà y xoa nắn cái bụng của hắn đã được 7 hoặc 8 phút rồi mà còn chưa thấy đủ.
” Sáu tháng sau thì nhãi con sẽ chào đời “. Lạc Tang đã không thể chờ đợi thêm được nữa, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.
Mục Mộc cũng cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, hắn ước gì quái vật nhỏ kia có thể nhanh lên một chút mà chui ra khỏi trong thân thể mình.
Lúc này Văn Sâm Đặc Tư đến gõ cửa: ” Con hư, Mục Mộc, ăn cơm “.
Đôi mắt Mục Mộc hơi sáng, sau khi thai nhi tiến vào kỳ cường hóa thì hắn càng thích ăn thịt hơn, sức ăn cũng trở nên nhiều hơn nên dẫn đến hiện tại vừa nghe đến ăn cơm thì hắn liền cao hứng.
Hai người ra khỏi phòng, ánh mắt của Văn Sâm Đặc Tư đứng ở cửa nhìn bọn họ có chút quái lạ, vẻ mặt cười nham nhở: ” Vừa nãy ở bên trong làm gì vậy? “.
Mục Mộc trừng Văn Sâm Đặc Tư một cái, cười lạnh, cũng không nói lời nào, Văn Sâm Đặc Tư nhìn thấy Mục Mộc cười lạnh thì trong lòng có chút e ngại, vì vậy bước nhanh đến gần Lạc Tang kéo lại cánh tay của y, cấp cho chính mình thêm can đảm.
Đã chung sống cùng Mục Mộc lâu như vậy nhưng Văn Sâm Đặc Tư vẫn không dám trêu chọc hắn.
Lạc Tang thấy hai người như vậy, bất đắc dĩ cười cười, kẹp ở giữa hai người đi tới, chờ đến nhà bếp, Lạc Lâm cùng Hi Nhĩ đã vào chỗ, ba người đi tới ngồi xuống, Mục Mộc nhìn Lạc Lâm, chờ ông động đũa thì hắn mới cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
” Thú nhân đang đứng ở ngoài cổng là ai vậy? “. Lạc Tang bình tĩnh hỏi, y thấy tốc độ ăn của Mục Mộc rất nhanh, vì vậy vẫn luôn gắp rau cho hắn, để Mục Mộc cúi đầu ăn đồ ăn là được.
” Người theo đuổi Hi Nhĩ “. Văn Sâm Đặc Tư trả lời, đôi mắt quan sát sắc mặt của Hi Nhĩ, chỉ thấy Hi Nhĩ cắn môi, trông có vẻ không vui, đồng thời lặng lẽ giương mắt nhìn Lạc Tang, đáy mắt mang theo chút bất an.
Ôi. Thấy cảnh này, Văn Sâm Đặc Tư liền thầm thở dài.
” À “. Lạc Tang nhàn nhạt đáp một tiếng, y dừng một chút, nói với Hi Nhĩ: ” Người kia trông rất được, Hi Nhĩ có thể suy xét một chút “.
Tay Hi Nhĩ nắm thật chặt đôi đũa, cúi đầu không nói lời nào, càng thêm không vui.
Mục Mộc đang vùi đầu ăn cơm liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu ta, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Đối với Mục Mộc thì hiện tại Hi Nhĩ không có đối tượng yêu đương là tốt vô cùng, hắn vẫn giữ ý tưởng kia, chờ sau khi hắn đi, Lạc Tang có thể cùng với Hi Nhĩ.
Sau khi Lạc Tang đã trở về, vốn dự định của Mục Mộc là lập tức chuyển về căn nhà nhỏ ở gần mảnh ruộng, trong lòng hắn luôn nhớ đến những cây non sữa nhưng Văn Sâm Đặc Tư lại không cho hắn đi trồng trọt, làm cho hắn vô cùng căm tức.
” Chờ qua Lễ hội mùa xuân rồi hãy dọn trở về “. Lạc Tang đề nghị: ” Dù sao mấy ngày đó chúng ta đều phải đi qua bên này ăn bữa cơm đoàn viên “.
” Bữa cơm đoàn viên a… “. Mục Mộc hơi lo ngại, cảm thấy chính mình không có tư cách gì để ăn bữa cơm đoàn viên cùng với một nhà Lạc Tang, tuy rằng hắn đang mang đứa con của Lạc Tang nhưng chung quy cũng không phải là người nhà bọn họ, hơn nữa Mục Mộc có chút lo lắng khi ăn xong bữa cơm đoàn viên này thì Văn Sâm Đặc Tư bọn họ liền coi hắn là con rể mà đối xử, sẽ tạo thành trở ngại cho việc rời đi của mình sau này.
Thế nhưng ở thế giới này hắn cũng không có người thân, hắn có thể ăn bữa cơm đoàn viên cùng với ai đây?